
hồ, trong vụ hợp đồng với Tần thị, Bắc Cực Tinh, phải nói là Bắc Cựu Tinh bởi vì tôi nên đã thiếu nợ người ta rất nhiều ơn nghĩa.
Bảo Nhân nhìn tôi cầm quyển sổ đỏ, nó nói: “Tiểu Sở, không phải mày muốn giết người đấy chứ?”
Tôi rầu rĩ đá cửa phòng làm việc: “Không, tao muốn tự sát.”
Trở lại văn phòng, tôi kéo cái nơ trên hộp quà, một tháng rồi, mỗi món quà đều có thiệp chúc, hơn nữa, trên đó đều gi một cái tên – Sở Nhi.
Anh ta cũng gọi tôi là Sở Nhi?! Cái tên này ngay cả người nhà tôi cũng không gọi, trừ Sở Ninh, tôi chưa gặp bất kì ai gọi tôi như thế.
Giữa trưa, tôi đang chuẩn bị đi ăn cơm cùng Sở Ninh, Sở Ninh lại gọi điện báo có việc gấp phải đi Mĩ, hiện giờ đã ở sân bay rồi, nửa tiếng nữa sẽ làm thủ tục.
Tôi dặn anh nhớ dùng bữa đúng giờ, chú ý nghỉ ngơi, luôn luôn giữ ấm cho chân, blah blah blah… Thượng vàng hạ cám gì cũng nói hết, cuối cùng tôi tự nhận ra, hình như tôi giống mẹ anh hơn. Sau đó tôi quyết định ngậm miệng, nói một câu cụt lủn: “Thuận buồm xuôi gió.”
Trước khi tắt điện thoại, Sở Ninh đột nhiên buông một câu: “Sở Nhi, đừng rời xa anh.”
Không đợi tôi trả lời, anh đã ngắt máy.
Quá bất ngờ, tôi thả di động xuống, chẳng biết phải làm thế nào. Sở Ninh đã đi được hai tuần, vẫn chưa định ngày về, tôi cuống quá, đành gọi điện đến công ty tìm. Từ lúc kết hôn đến nay, tôi chưa từng gọi đến công ty của anh. Cuối cùng tôi cũng thấy, cuộc điện thoại này giống như kiểm tra hành tung của Sở Ninh vậy.
Lúc trước giao vụ Tần thị cho Bảo Nhân, một là để tránh phải tiếp xúc với Tần Xa Lôi, hai là vì muốn có thêm thời gian ở bên Sở Ninh. Nhưng ai ngờ Sở Ninh lại xuất ngoại, đúng là chẳng nể mặt tôi chút nào!
Vốn là tôi cũng muốn được xuất ngoại đi chơi, nhưng mà lúc cầm quyển hướng dẫn du lịch trên tay, nhìn những cảnh sắc rực rỡ trong ảnh, tự nhiên mọi hứng thú đều tắt ngỏm. Thế nên cuộc sống của tôi là hằng ngày biếng nhác ở nhà, ẩn dật hơn cư sĩ.
Tuần đầu tiên, tôi đưa bốn tập bản thảo đến nhà xuất bản, Lão Chu tổng biên hoảng sợ, còn hỏi có phải tôi và Sở Ninh có vấn đề gì không mà đột nhiên sử dụng chiêu thức “liều mạng làm việc để quên đi thương đau”. Tôi chưa kịp cảm động vì sự quan tâm của Lão Chu, ông ấy phun thêm một câu: “Hừm, cùng lắm là cháu và anh Sở phát sinh mâu thuẫn, vậy thì tương lai của chúng ta sau này phải làm thế nào….”
Tôi muốn ngửa mặt lên trời hét thật to quá đi mất!!!
Tuần thứ hai, ngay cả bản thảo tôi cũng chẳng viết được chữ nào, tôi bắt đầu chơi mấy trò chơi: xếp hình, chiếm đảo, tiên kiếm, kỉ niệm kì thú, đại phú hào, kỉ nguyên đồ đá, CS… Từ điện tử cầm tay đến game trên internet, ngay cả mạt chược cũng không tha, thậm chí sau đó, tôi còn bắt Bảo Nhân đến cùng chơi Contra, Super Mario…
Tuần thứ ba, mấy trò chơi đã không còn sức quyến rũ với tôi nữa, đồng thời trong đầu tôi bắt đầu hình thành ý niệm giận Sở Ninh, rời tôi đi lâu như vậy, ngay cả một cuộc điện thoại cũng không có. Mỗi ngày tôi đều ngồi trên chiếc sô pha quen thuộc, bắt đầu đấu tranh tư tưởng. Cùng lúc đó là ý nghĩ muốn lập tức chạy sang Mỹ tìm Sở Ninh. Đồng thời mãnh liệt tự phê phán chính mình, không chịu thua kém, chẳng qua chỉ là một người đàn ông thôi, có giỏi thì đi luôn đi!
Đệch! Rút cuộc tôi hạ quyết tâm rồi!
Sáng sớm mai tôi sẽ đi đặt vé máy bay sang Mĩ!
Ok, trời không chịu đất thì đất phải chịu trời, anh không về, thì em đi tìm!
Buổi tối lúc tôi đang thu xếp hành lí, một cuộc điện thoại quốc tế gọi tới Sở trạch – Sở Ninh đã xảy ra chuyện. Từ sân bay New York đi thẳng đến bệnh viện. Tôi xông vào phòng bệnh cao cấp, Sở Ninh đang nửa nằm trên giường phê duyệt công văn.
Đứng trước cửa, tôi mơ hồ nghĩ, hóa ra vẻ mặt kinh ngạc của Sở Ninh là thế này… ừ, tốt lắm, cho dù là người tuấn mĩ vĩ đại thế nào thì khi giật mình cũng có dáng vẻ giống nhau cả thôi, biểu hiện vô cùng ngu ngốc và khiến cho người ta buồn cười.
Ngoài Sở Ninh, trong phòng còn hai người đàn ông nữa, không gian rơi vào im ắng một lát, sau đó một ông lão tóc vàng chỉ về phía tôi, hô lên: “A! Là cô! Ôn thần!”
Tôi chẳng thèm để ý, lê lết đến cạnh Sở Ninh, ngồi xổm xuống, ngẩng mặt nhìn anh.
Sở Ninh nhanh chóng hoàn hồn, thong dong buông công văn trong tay, nhìn tôi cười cười, từ tốn hỏi: “Sở Nhi, sao em đến đây?” Giọng nói của anh rất yếu, rất lo lắng, nhưng nghe xong, tôi chỉ thấy kiên định.
Tôi giữ chặt ngón tay út của anh, nói: “Chồng ạ, em muốn ôm anh.”
Người đàn ông bên cạnh la ầm lên: “Ôn thần! Cô không được đánh Sở Ninh, anh ta bị gãy xương quai xanh, á…” Đang nói thì giống như bị người ta bịt miệng lại.
Tôi nghiêng người, nhìn phía cổ áo băng kín mít của anh, lại nhìn chân trái đang bó thạch cao, tôi hỏi Sở Ninh: “Đùi phải có bị không?”
Sở Ninh xoa khóe mắt tôi, cúi đầu cười nhạo: “Cứ như gấu mèo ấy.”
Tôi cố chấp than thở: “Ôm.”
Anh sờ sờ đầu tôi, cố sức xoay thân mình, dịch ra một khoảng trên giường, chỉ vào thắt lưng của mình: “Chỗ này mới ôm được.”
Tôi nhảy phắt lên đó, vòng hai tay ôm chặt thắt lưng của anh, mặt dán vào ngực anh, bao nỗi mệt mỏi chợt ập đến mắt tôi, tôi khép chúng lại, nhẹ nhàng xoa bụng