XtGem Forum catalog
Gạt Lệ Cho Em

Gạt Lệ Cho Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322560

Bình chọn: 7.5.00/10/256 lượt.

không thể nào nhấc nổi tay lên.

Trong phòng tiếng nói chuyện vẫn râm ran, tôi im lặng đứng chôn chân tại đó. Lát sau giọng Sở Ninh lạnh nhạt vang lên: “Chuyện kia sao rồi?”

Có tiếng hít vào thật sâu, sau đó là giọng của kim mao sư vương.

“Sở!” Tiếng nói của anh ta vừa buồn phẫn vừa ai oán: “Sở, cậu biết hết rồi mà. Cậu nghĩ cậu cưới Sở Ngưng làm vợ, bên Hàn gia sẽ bỏ qua hay sao?”

“Sở Nhi là người của tôi!” Sở Ninh vẫn lãnh đạm như trước, chẳng khác gì đang bình luận thời tiết.

“Giao hẹn của cậu và bọn họ tính sao bây giờ?” Fo Leike nói.

Giao hẹn? Giao hẹn gì?

“Tôi không vi phạm giao hẹn đó. Tôi không hè chủ động nói cho Sở Nhi bất kì chuyện gì về quá khứ.”

“Nhưng cậu đã cưới cô ấy!”

“Đúng vậy, tôi đã cưới cô ấy.” Tôi có thể tưởng tượng ra nụ cười nửa miệng của Sở Ninh khi anh nói điều này với kim mao sư vương.

“Sở!” Kim mao sư vương gắt lên.

“Tóm lại tôi không trái với giao hẹn. Sở Nhi là vợ tôi, cả đời này là vợ của tôi.” Sở Ninh thản nhiên trả lời. Không một chút run rẩy, như thể là một lời nói hàng ngày, không thể nào xoay chuyển được.

Tôi cúi đầu, nhìn chiếc nhẫn độc nhất vô nhị trên tay mình, trong lòng yên lặng nhủ thầm: Sở Ninh, mẹ, Tần Xa Lôi, gia tộc của tôi, mất trí nhớ, ôn thần, Sở Nhi, giao hẹn… Sở Ninh…

Bả vai quấn băng dày cộp, chân đóng thạch cao, những ngón tay thon dài yếu ớt… Anh nói anh nhớ tôi, anh nói: “Sở Nhi, nhìn thấy em thật tốt quá.”, lúc anh ngủ vẫn nắm chặt tay tôi… Sở Ninh, dường như anh vẫn còn quá nhiều bí mật chưa nói cho tôi. Tôi không hề có hứng thú với chuyện quá khứ, anh có muốn tôi biết không? Anh đã sớm đoán được rồi ư? Đến tận bây giờ anh vẫn chưa chủ động nói cho tôi chuyện trước kia, là tương kế tựu kế? Hay là từng hành động của tôi đều nằm trong dự tính của anh?

Tôi ngày trước, anh không nói. Là anh không định nói? Hay là vì tôi không muốn biết nên anh không nói?

Sở Ninh… Giao hẹn gì thế? Anh không vi phạm ước hẹn gì? … Anh đang có tâm trạng gì khi nói rằng: “Sở Nhi là vợ của tôi, cả đời này là vợ của tôi.” ?

Sở Ninh… Tôi nhẩm trong miệng cái tên này, cứ lặp đi lặp lại. Cuối cùng khắc sâu trong trái tim tôi vẫn chỉ có một cái tên.

Sở Ninh, em không nhớ chuyện quá khứ rốt cuộc là đúng hay sai, đối với anh là chuyện vui hay buồn?

Sở Ninh, phải chăng em đã bỏ lỡ điều gì?

Tôi cầu nguyện, xin đừng là chữ “hận”.

Tôi lặng lẽ rời đi, ra đến hành lang lớn dạo một vòng, mua cam mà Sở Ninh thích ăn nhất, rồi lượn qua ngắm mấy quả thanh long, sau đó mới chậm rãi quay về phòng bệnh. Chỉ còn lại mình Sở Ninh, tay anh đang cầm sách, tựa đầu vào giường, lim dim ngủ.

Hình như anh rất mệt mỏi, nếu không sẽ chẳng bao giờ đọc sách mà ngủ gật, hơn nữa tư thế cũng không thoải mái gì. Tôi nhẹ nhàng bước đến, điều chỉnh một chút, nếu không lúc anh tỉnh lại, thể nào cũng đau nhức người.

Tôi ngồi bên cạnh, yên lặng ngắm anh. Không biết anh có biết hay không, lúc anh ngủ, trông rất trẻ con, khiến cho người khác muốn được yêu thương anh. Nhưng cũng mang vẻ tao nhã động lòng người. Tôi nhớ rõ đêm hôm đó, anh chịu đựng cơn đau quằn quại, nhưng trước mặt tôi, cho dù là khi anh chật vật nhất, vẫn cố đứng thẳng, giữ vững lòng kiêu ngạo của mình. Ngay cả khi khó khăn, anh vẫn toát lên vẻ cao quý không thể khinh bạc được.

Nhưng tôi cũng nhớ rõ chín ngàn chín trăm chín mươi chín đóa sen của Sở Ninh, và lời khẳng định về đôi chân của anh khi anh nắm chặt lấy tay tôi.

Tôi không phải đứa ngốc, Sở Ninh từng tỏ vẻ trẻ con của anh cho tôi thấy. Có điều Sở Ninh, giao hẹn gì thế? Anh đã giao hẹn cái gì?

Ngón tay thon dài khẽ động, tôi nháy mắt mấy cái, thấy Sở Ninh đang mỉm cười với mình.

Tôi cầm tay anh: “Không ngủ thêm lát nữa à?” Quanh mắt anh có ít quầng thâm rồi.

Sở Ninh lắc đầu: “Em đi lâu quá.” Anh chống tay cố ngồi dậy, đáng tiếc, đôi tay của anh không đủ lực. Sở Ninh bị khuỵu xuống, anh nhíu mày, có lẽ hơi bực mình.

Tôi giúp anh ngồi dậy: “Em đi mua cam. Sao thế, tìm em để trả lời à?” Tôi cầm một quả cam, bắt đầu bóc vỏ, nín thở chờ đợi.

Sở Ninh được voi đòi tiên, chỉ chỉ quả thanh long: “Anh còn muốn ăn cái này nữa.”

“Heo.” Tôi phun ra một chữ.

Sở Ninh đắc ý nhắc nhở: “Em là vợ anh đấy nhá.”

Tôi nhanh miệng thêm vào hai chữ: “Bát giới!” (lúc trước chị mắng anh là “trư” – heo)

Ai mà chả biết, Trư Bát Giới là heo, nhưng mà vợ Trư Bát Giới là con người hàng thật giá thật.

Sở Ninh bĩu môi: “Tạm thua em, hẹn ngày khác tái chiến.”

Tôi nhịn mãi, cuối cùng bật cười, đưa múi cam đến miệng anh: “Được rồi, tóm lại là 1-1 nhé?”

Nhìn anh mãn nguyện nuốt múi cam, sau đó nhét mấy hạt cam vào tay tôi, miệng còn tủm tỉm cười như đứa trẻ vừa thực hiện được quỷ kế, tôi vừa bực vừa buồn cười.

Dỗ dành mãi anh mới ăn được hơn nửa quả cam và nửa quả thanh long, tôi vui hơn rất nhiều. Mặt mày hớn hở hẳn ra.

Ấy, anh… vẫn chưa nói gì với tôi mà!!!

Bởi Sở Ninh quá kiên trì, hai ngày sau đành xuất viện, hơn nữa ai khuyên cũng không được, vừa ra viện, anh liền đến thẳng sân bay về nước.

Chúng tôi viện cớ anh còn bị thương nặng, thân thể suy yếu, thậm chí là hết vé máy bay, anh vẫn th