XtGem Forum catalog
Gặp Phải Tôi, Em Thật Bất Hạnh

Gặp Phải Tôi, Em Thật Bất Hạnh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322641

Bình chọn: 9.00/10/264 lượt.

ung bước ra khỏi nhà WC hai chân đã nhũn ra, mắt nổ

đom đóm, dứt khoát ngồi bệt xuống cửa cầu thang chờ đợi trận choáng váng này trôi qua.

Lâm Tuyển bước tới trước mặt cô, cười đến ấm lòng ấm dạ: “Cô giáo Ôn, có cần đi bác sĩ không?”

Đầu sỏ mà còn nói ra mấy lời như vậy nghe mới không có hảo tâm làm

sao, không phải là Ôn Nhung lòng tiểu nhân, có ai mà không biết ưu điểm

lớn nhất của Ôn Tiểu Nhung chính là rộng lượng, từ lời phê của giáo viên tiểu học cho đến giáo viên trung học khi tốt nghiệp, hai chữ này đều là từ mấu chốt, cứ nhìn cô dung túng cho cô em não tàn của mình thế nào

thì biết. Nhưng hôm nay cô đang phát bực còn chưa có nguôi, khó tránh

khỏi nội tâm u ám, thêm vừa rồi lại mới nghe mấy sự tích về Lâm cầm thú, không thể không có đề phòng.

Ôn Nhung lành lạnh mở mắt, đã vô lực mà biểu đạt sự hoán giận trong lòng đối với nụ cười kia của Lâm cầm thú.

“Anh cho tôi ăn cái gì…” Cho dù đã ra cái dạng này, cũng muốn biết mình chết thế nào.

“Cô giáo Ôn, có một từ gọi là có chừng có mực, còn có câu ăn no dửng

mỡ, dĩ nhiên ở đây chúng ta chỉ nhìn ý tứ bên ngoài. Cho nên, “ Lâm

Tuyển rất hảo tâm đưa lên một cái khăn lông, “Cô giáo Ôn, nhớ đừng có ăn uống quá độ, còn có, ít ăn ớt đi một chút.”

Anh ta đang cười, nhất định đang cười, đang cười nhạo!

“Là anh chuẩn bị đồ ăn cho tôi.”

Đây là tai nạn lao động!

“Nhưng mà tôi đâu có bảo cô ăn hết tất cả.”

Ôn Nhung ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tươi cười rất chi là vô tội của Lâm Tuyển, trong dạ dày một cơn buồn nôn ập tới, đợi đến lúc cô kịp phản

ứng lại, trên mặt Lâm Tuyển vẫn mang theo nụ cười, chẳng qua là có chút

đông cứng. Cô cúi đầu, hiểu ra —— một bãi nôn hồng hồng xanh xanh đang

phủ lên đôi giày trắng tinh của Lâm Tuyển, chẳng biết tại sao Ôn Nhung

nhất thời thấy thần thanh khí sảng, bóng ma mà Phó Tô tạo ra cho cô cũng nháy mắt mờ đi không ít.

Tiểu ác ma há hốc miệng, kinh ngạc nhìn cô, lại lập tức sợ hãi nhìn về phía cha mình.

Ôn Nhung chống tường đứng lên, yếu ớt nói: “Chú à, ngại quá, không kiềm lại được.”

Anh ta là thế hệ cha chú không đến nỗi so đo với người trẻ tuổi non dạ như cô chứ.

Lâm Tuyển cúi đầu nhìn bãi nôn tản ra… hừ, vị cay, khuôn mặt siêu

trắng dường như càng trắng thêm mấy phần, nhưng trình độ của hắn không

ai bằng, nội lực thâm trầm như biển, vậy nên, hắn trấn định cởi giày ra, lại cười cười nhìn Ôn Nhung, cười đến là dịu dàng: “Không sao. Cô giáo

Ôn, ăn rồi nôn rồi, tâm trạng khá hơn chút nào chưa?”

Ôn Nhung sửng sốt, anh ta làm sao biết tâm trạng cô không tốt?

Lâm Tuyển không đợi cô đặt câu hỏi, chân trần bước vào phòng tắm: “Vậy đi, chỗ tôi cần dọn dẹp một chút, cô có thể về được rồi.”

Trên đường trở về bình thường không có gì khác lạ, Ôn Nhung suy nghĩ

mãi mà không ra đáp án, càng nghĩ càng thấy có gì đó không đúng, không

phải anh ta âm thầm theo dõi cô đấy chứ? Nhưng rất nhanh cô phủi bay ý

nghĩ này, cô tuyệt đối là lại tự mình đa tình rồi.

Ôn Nhung nhìn đèn đường không ngừng chạy ngược lại, đột nhiên nhớ tới mỹ nữ lần trước tình cờ gặp được, từ sau lần đó, cô cũng không thấy cô

ta lui tới nhà họ Lâm nữa, chẳng lẽ thật sự là đối tượng tình một đêm?

Ngẫm lại cái mặt ra vẻ đạo mạo kia của Lâm Tuyển, còn có trang phục

lôi cuốn lộ ra vẻ cấm dục kia, bên ngoài càng trắng bên trong càng đen.

Ôn Nhung nhíu mày lại, hiện thực luôn luôn rất tàn khốc.



Cứ mỗi khi Lâm Tuyển cười đến hăng hái,

anh tuấn tự nhiên, Ôn Nhung mặc dù không đến mức hai đùi phát run nhưng

là trong tâm lý vẫn sợ hãi. Nhìn khuôn mặt tươi cười kia của anh ta.

Chẳng biết tại sao trong đầu Ôn Nhung lại hiện ra hình ảnh của một con

hồ ly trắng đang nhe răng toác miệng, giữa ban ngày đột nhiên biến thành một con hồ yêu đi hút tinh khí của người, sau đó cái mặt con hồ yêu kia sẽ chồng lên cái mặt của Lâm Tuyển.

Lâm Tuyển táo bạo đáo để, một thân đồ thể thao màu trắng, nhìn qua cực kỳ đẹp trai, nhìn ngang nhìn dọc đều thấy

là một ông chú rất điển trai.

Anh ta từ từ chạy, vừa nghiêng đầu nói với Ôn Nhung: “Cô giáo Ôn, hai hôm nay bụng đã đỡ hơn chút nào chưa?”

Tần Khiêm đứng bên cạnh nhìn, Ôn Nhung

lập tức không có cách nào thoát thân, không thể làm gì khác hơn là nhắm

mắt tán gẫu với anh ta: “Hoàn toàn không có vấn đề gì, a a, hôm đó thật

là ngại quá.”

Lâm Tuyển rất chi là rộng lượng: “Không

cần để ý, chẳng qua chỉ là chuyện vứt một đôi giày thôi. Để đền bù, lát

nữa cùng nhau ăn bữa cơm?”

Đền bù? Là anh ta bù cho cô hay là cô bù cho anh ta?

Bất kể như thế nào, đi ăn cơm với anh ta, cô chẳng khác nào tự làm bậy không thể sống, tự chui đầu vào rọ, ngu

mới đi. Vì vậy, người đứng bên cạnh trở thành cái cớ rất tốt, Ôn Nhung

khoác tay lên vai thầy Tiểu Tần, dáng vẻ rất là quen thuộc, nói: “Hôm

nay tôi có hẹn.”

Trong một khắc này, thầy tiểu Tần chợt

ngây ngốc, cúi đầu nhìn cánh tay của Ôn Nhung đang khoác trên vai mình

không chuyển mắt, vành tai dần dần đỏ lên.

Trong một khắc này, con ngươi màu nâu

nhạt của Lâm Tuyển trở nên thâm trầm không ít, mỉm cười lại dùng ánh

mắt hơi lạnh giống như nhàn nhạt lơ đãng liếc qua cánh tay gầ