
áng yêu
nha, nếu anh ta đã không biết, Ôn Nhung quyết định vẫn là đừng để cho
anh ta biết thì tốt hơn, nhưng mà ai ngờ Lâm Giám Phi vẫn đứng bên cạnh
giả bộ làm cảnh đột nhiên sống lại, nói nhỏ bên tai Lâm Tuyển một câu:
“Bụng đen chính là.. Phúc hắc, phúc hắc chính là rất lưu hành bây giờ
trong….”
“Hình mẫu nam rất lưu hành trong tiểu
thuyết!” Ôn Nhung vội vàng cướp lời, ngay sau đó liếc Lâm Giám Phi một
cái, Lâm Giám Phi cười cười với cô, lại lùi về phía sau làm cảnh.
Đôi mắt hoa đào của Lâm Tuyển mang theo
nụ cười nhàn nhạt, nhìn không ra tâm trạng, anh ta chẳng qua chỉ “À”
một tiếng, chẳng hiểu tại sao Ôn Nhung lại có cảm giác trái tim như bị
treo ngược lên rõ cao, cũng may hình như anh ta cũng định bỏ qua cho đề
tài này.
Lâm Tuyển chợt đứng thẳng người, vô cùng
hiếm hoi lộ ra vẻ mặt có mấy phần nghiêm túc: “Cô giáo Ôn, tôi cảm thấy
tôi đã cho em thời gian rất dài rồi, tôi nghĩ sẽ không chờ đợi thêm nữa, sự kiên nhẫn của tôi cũng sắp đến giới hạn cuối cùng rồi. Cho nên, dù
sao kết quả kiểu gì cũng giống nhau, không bằng em hãy sớm làm quen một
chút, chúng ta có thể chính thức bắt đầu.”
“…” Ôn Nhung ngây ngươi hai giây, hai giây này cô đang suy nghĩ xem anh ta chờ cái gì? Bắt đầu cái gì chứ?
Ôn Tiểu Nhung từ nhỏ đến lớn đều chẳng
khác nào con trai, chơi là thể dục, thế là cắt tóc ngắn, thần kinh tương đối góc cạnh, mọi việc đều tùy tùy tiện tiện, tâm tư tương đối đơn
giản, trọng yếu nhất là cô chưa từng nói chuyện yêu đương chính thức lần nào. Nhưng chưa ăn thịt heo thì cũng đã gặp heo chạy, nói gì thì nói
trong phim rồi tiểu thuyết, bạn bè bên cạnh cũng có nhiều đôi yêu nhau,
nhưng chưa thấy bắt đầu kiểu này bao giờ…
Lâm Tuyển thấy cô chậm chạp không nói lời nào, toàn là ngẩn người, cười cười, hỏi: “Cô giáo Ôn, em đang nghĩ cái gì vậy?”
“…” Ôn Nhung há miệng, nuốt xuống một ngụm nước miếng, nói, “Tôi không làm mẹ kế.”
Lâm Tuyển rất xem thường, nhẹ nhàng nói: “Vấn đề này có thể giải quyết.”
Ôn Nhung không có hỏi vấn đề này giải quyết thế nào, cô nói tiếp: “Tôi nói rồi, tôi đã có người trong lòng.”
“Tôi không cảm thấy mình kém hơn bất cứ người đàn ông nào.”
“….”
“Tôi không thích đàn ông lớn tuổi….” Câu
này thật ra đúng là hơi bị ác, Ôn Tiểu Nhung hiền lành lúc nói ra những
lời này cẩn thận chú ý sắc mặt Lâm Tuyển, chỉ sợ anh ta đột nhiên biến
sắc thành yêu hồ nhe răng toác miệng với cô, nếu mà anh ta bộc phát, cô
nên dùng một cú ném qua vai trước, hay là đá xoáy đây?
Nhưng mà ánh mắt Lâm Tuyển cũng chẳng chớp lấy một cái, anh ta nhàn nhạt nói: “Tình yêu thì không kể tuổi tác.”
Tình yêu? Bọn họ lúc nào thì thăng cấp đến mức độ cao như vậy!
“…” Ôn Nhung siết nắm tay, trong lòng đấu tranh một trần, bất cứ giá nào, cô không biết sợ, mặt dày nói: “Tôi muốn tìm xử nam!”
Hắc hắc, Ôn Nhung đắc ý nghĩ, anh nhiều
tình nhân như vậy, rồi nhân tình, rồi bạn gái, dám nói mình là “xử”
không? Chẳng lẽ Lâm Tử Hào là do một mình mẹ nhóc đó sinh ra? Anh ta dám nói mình là “xử”, cô đây sẽ mãnh liệt khinh bỉ anh ta tâm lý sinh lý
đều không khỏe mạnh!
Lâm Tuyển quả nhiên sửng sốt, Lâm Giám
Phi đứng đằng sau anh ta đầu tiên là sửng sốt theo ông chủ nhà mình, sau đó không nhịn được phụt một tiếng cười ra, Ôn đại tiểu thư này quả
nhiên thú vị, ở trước mặt cô này anh ta cũng phải gục ngã.
Lâm Tuyển nhàn nhạt liếc Lâm Giám Phi một cái, thành công đem nụ cười của anh ta bóp chết xong, quay đầu lại nhìn Ôn Nhung “vô liêm sỉ” nói: “Em còn nhỏ, bây giờ có thể không hiểu được, nhưng mà tôi bảo đảm tuyệt đối có thể cho em tính phúc.”
Ôn Tiểu Nhung là một tờ giấy trắng như tuyết, đừng nói bên trên có
một vết nhơ, ngay cả một dấu tay cũng không có, phản ứng đầu tiên nhảy
ra chính là: “Nhưng mà chú à, chuyện hạnh phúc không phải chuyện chú có
thể nói là được.”
Chuẩn, tính phúc* không phải có thể nói là được. Lâm Giám Phi nhẫn ơi là nhẫn, nhẫn đến cơ mặt co rút, nếu như không phải bận tâm đến chuyện
sau khi trở về sẽ mất mạng, anh ta thật muốn nằm lăm ra đất mà cười điên cuồng!
*chữ hạnh và chứ tính đồng âm thưa các ban, Nhung Nhung nhà chúng ta đã hiểu nhầm.
Lâm Tuyển không hổ là lão hồ lỳ, sớm đã luyện thành một thân kim
cương bất hoại, vẻ mặt không chút tan vỡ, ngược lại còn buồn cười cười
một tiếng: ‘Em đây là đang nghi ngờ năng lực của tôi?”
Ôn Nhung vuốt tay, lắc đầu một cái: “Tôi là vô phúc tiêu thụ năng lực của anh.”
Cô nương này thật là thành thật! Lâm Giám Phi đính lên mặt Ôn Nhung một cái bảng hiệu thật to: Cô này thật bưu hãn
“Em nhận được. huống chi, ” Lâm Tuyển cười tăng thêm mấy phần quỷ kế
đa đoan, “Em cũng nên vì người trong nhà suy nghĩ một chút, nếu như nhà
họ Lâm không ra tay, cha em thật sự sẽ phải phá sản.”
Theo lối suy nghĩ của người bình thường, không phải là sợ hãi, thì
cũng bất an, nhưng ai ngờ Ôn Nhung chẳng hề có chút phản ứng nào quá mức nói: “Vậy thì phá sản đi.”
Ôn Tiểu Nhung nói xong thật bình tĩnh, chẳng chút sợ hãi, giống như
nói hôm nay không có cà ri, thì thôi đừng ăn nữa, hôm nay trời mưa không có mang ô, thì chịu mắc mưa đi… Đây cũng kh