Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Gặp Phải Tôi, Em Thật Bất Hạnh

Gặp Phải Tôi, Em Thật Bất Hạnh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321575

Bình chọn: 8.00/10/157 lượt.

ột người đàn ông đang tựa trên ghế sô pha, cả người mặc một thân áo

sơ mi trắng, bó sát vào đường cong hoàn mỹ của cơ thể, anh ta nhắm mắt

lại, an tĩnh thưởng thức bản nhạc giao hưởng đang vờn quanh trong không

gian lập thể, nghe thấy người kia nói như vậy, từ từ mở mắt ra,

nghiêng mặt, hướng anh ta ngoắc ngoắc ngón tay.

Người đàn ông kia đưa tờ giấy nhắn cho anh “Ôn đại tiểu thư đúng là một người thú vị.”

Người đàn ông trên sô pha nhàn nhạt nhìn qua, khóe môi đột nhiên cong lên một hình cung tuyệt đẹp, không nhìn ra thái độ.

Tay phải lập tức căng thẳng, đem tờ giấy nhắn nắm chặt trong tay.

“Không phải rất thú vị sao, rõ ràng là nên liều chết mà dụ dỗ anh, lại dám có thái độ này với anh…”

Người đàn ông trên sô pha lại nhắm mắt lại, vẻ mặt như được phủ thêm một tầng sương mù, hắn chỉ cười cười: “Còn nhiều thời gian.”

Trên tờ giấy kia, mặt trước là “Đột nhiên có việc”, là anh ta thay

ông chủ mình viết ra, mặt trái có hai chữ là do cô gái kia vừa mới

viết, chữ viết bằng bút cực kỳ mạnh mẽ cơ hồ sắp chọc thủng tờ giấy, nét bút cũng hung hãn như vậy.

“Chết đi.”



Ôn Tuyết thấy Ôn Nhung từ từ ngồi vào xe, đi như thế nào, về vẫn thế

ấy, không thiếu một cọng tóc, kinh ngạc nói: “Sao chị lại về nhanh vậy?”

Ôn Nhung thắt dây an toàn: “Chút việc nhỏ như vậy, đương nhiên nhanh.”

Ôn Tuyết nuốt một ngụm nước miếng, khó khăn nói: “Chị gặp anh ta chưa?”

“Coi như gặp rồi.”

Gặp tờ giấy anh ta nhắn lại

Ôn Tuyết hít một hơi dài: “Có phải anh ta…… cực kỳ đáng sợ đúng không?”

Ôn Nhung nghĩ nghĩ, quyết định nói dối một lần: “Có phần đúng.”

“May mà mình không đi.” vẻ mặt Ôn Tuyết như tránh được một kiếp nạn, lại nói: “Anh ta có nói gì không?”

“Anh ta nói…Anh ta không có hứng thú với chị.”

Nói mình như vậy, vẫn là có chút thương tâm.

Ôn Tuyết trái lại vẫn bình thường đáp lại một tiếng, gật gật đầu: “Vậy là tốt rồi.”

Ôn Nhung coi như không có chuyện gì, nói: “Đưa chị về trường đi, buổi chiều chị còn có tiết.”

“Ách…Tiểu Nhung à, lát nữa tôi có hẹn đi SPA trước rồi, không tiện lắm đâu, chị xem, hay là chị đón xe đi đi?”

Tốc độ trở mặt của Ôn Tuyết so với cú ném qua vai của cô còn nhanh

hơn, cô vừa bước lên xe đã đoán được cô em này chắc chắn sẽ qua sông là

đánh gãy cầu, thấy chưa, nó đã trang điểm lại rồi, ngay cả chị cũng

không gọi.

Ôn Nhung cũng không tức giận, thật sự là trải qua nhiều lần, mãi cũng thành thói quen, cô thấy không đáng tức giận với người như vậy. Thế

nên, cô lập tức xuống xe, Ôn Tuyết tốt bụng chìa ra tờ một trăm ngàn:

“Bắt xe đi, hôm nay lạnh như vậy, đừng ngồi xe bus.”

Thật sự là một cô em biết quan tâm.

Ôn Nhung chỉ nói một tiếng tạm biệt, băng qua đường chạy đến trạm xe bus phía đối diện.

TNND, thói đời gì thế này, Ôn Nhung chen lách một giờ trên xe bus,

rốt cục cũng kịp tới trước giờ lên lớp 10 phút, vừa vọt vào văn phòng

đặt túi xuống, ném khăn quàng cổ ra.

“Đừng có cuống lên như thế, vừa kịp.” Tổ trưởng đang chơi trò chơi trên máy tính, chậm rì rì nói với cô.

“Lão Đại, thuốc của anh.”

“A…, vẫn nhớ rõ, cám ơn.”

Chẳng kịp nói không cần khách khí, Ôn Nhung đeo cái còi lên, nhanh

chóng chạy đến sân tập của trường. Làm một cô giáo thể dục tiểu học luôn tuân thủ nghiêm ngặt nghề nghiệp, mục tiêu của cô chính là, không có

trốn học.

Không sai, Ôn Nhung là một giáo viên tiểu học của đất nước này,

chuyên bồi dưỡng trụ cột của nước nhà, là một giáo viên nhân dân mỗi năm đều có riêng một ngày 10 tháng 9.

Cô học đại học trường sư phạm, ngành học là thể dục, cha cô lúc đầu

nghe cô muốn đăng kí vào trường này tức đến nỗi gân xanh nổi hết lên,

lại nghe đến cô còn đăng kí cái ngành cực kỳ không thịnh hành kia, nhất

thời giận sôi lên, đem hồ sơ thuận tay nện xuống.

Tiếc rằng lúc cô học trung học đã là đai đen Không thủ đạo, dễ dàng tránh được đòn của cha.

Cha cô nộ cực công tâm, giống hệt như người mắc bệnh tim, sắc mặt

đáng sợ, mắng cô chẳng ra gì, nếu còn tiếp tục học, thì đừng có về nhà

nữa.

Ôn Nhung thật sung sướng, vốn học đại học đã muốn ra ngoài ở, cha cô

đúng là đánh người không đánh vào chỗ yếu, chém rắn không chém đến tấc

thứ bảy. Sau đó, cha cô rốt cục cũng ý thức được vấn đề, chữa lại đe dọa cô, nếu còn đi học tiếp thì sẽ không cho cô phí sinh hoạt nữa. Cô nói,

cô học thể dục, chỉ có sở trường duy nhất là thể dục, học lại cũng chẳng được.

Vì thế, bắt đầu từ khi học đại học, Ôn Nhung đã tự lực cánh sinh – – nhân thân độc lập, kinh tế độc lập.

Trường tiểu học này là trường tốt nhất trong thành phố, rất nhiều bậc cha mẹ có máu mặt đưa con đến đây học, tính ra, hiệu trưởng mỗi năm

cũng thu được phí tài trợ lên đến vài trăm vạn RMB (nhân dân tệ).

Cho nên, ở chỗ này có rất nhiều đứa trẻ có gia thế hiển hách, bối

cảnh hùng hậu, đông thì một cậu công tử của cục trưởng, tây lại một cô

thiên kim của ông tổng giám đốc nào đó, khiến cho chủ nhiệm lên lớp mỗi

lần đề bạt cán bộ lớp đều lâm vào thế khó xử, chỉ cần nhỡ nhàng một chút thôi sẽ đắc tội người ta. Ôn Nhung cho rằng, cô có trách nhiệm dạy dỗ

thật tốt đám con nhà giàu này, bồi dưỡng thế hệ thứ hai.

Tro