
iếp trước, đến cuối cùng lật bài ra, lại phát hiện lá bài
ấy không hẳn là của mình. Dùng sự cố chấp cả đời để đổi lại nuối tiếc
dường ấy, rốt cuộc có xứng đáng hay không?
Dù một đời huy hoàng
hay ảm đạm, vào ngày chết đi đều sẽ tan tành như mây khói. Sự qua đời
của Đạt Lai thứ 5 Lobsang Gyatso khiến tôi nhớ đến giấc mơ đêm qua, lá
bối rơi đầy, đến cuối cùng cũng chẳng để lại vết tích. Muôn ngàn phong
cảnh trên thế gian, chỉ cần một trận gió đã thổi tan hết rồi. Không hiểu chúng ta còn chìm đắm chốn hồng trần, vui không thấy mệt lưu luyến điều gì? Tranh đoạt thứ gì? Không quên được chuyện gì? Dù là như vậy, chúng
ta vẫn sẽ bỏ lỡ quá nhiều cơ duyên, bỏ lỡ quá trình một đóa hoa hé nở,
bở lỡ một hạt cát chảy trôi, bỏ lỡ khoảnh khắc tái ngộ một người.
Người chết rồi thật sự có chuyển thế luân hồi được hay không? Tôi từng không
chỉ một lần hỏi bản thân như vậy, chẳng ai có thể cho tôi đáp án chuẩn
xác. Nếu có, phải chăng nuối tiếc kiếp này, có thể lưu lại kiếp sau bù
đắp? Sự tốt đẹp kiếp này, có thể tiếp diễn đến kiếp sau? Nhưng đó chung
quy vẫn chỉ là nếu như, dù chúng ta tin tưởng nhân quả luân hồi, kiếp
này vẫn sẽ phạm phải lỗi lầm không thể tha thứ. Mỗi người cả đời đều
phải trải qua nhiều kiếp số, dù có thể lật giở quá khứ, biết trước tương lai, vẫn không tránh khỏi thịnh suy đã định sẵn như nhau. Con người bắt đầu từ khi sinh ra, đã diễn từng màn kịch hoặc bi hoặc hài, mãi đến khi chết mới có thể chấm dứt tất cả vướng bận.
Nếu như có chuyển
thế, kiếp này đã phải gánh vác trách nhiệm vì kiếp trước, lại phải tích
thiện vì kiếp sau, cứ tuần hoàn như vậy, làm sao có một kết thúc? Vì
chúng ta bình thường, do đó có thể sống qua loa, không nhất thiết gánh
vác quá nhiều nghiệp chướng và nợ nần, cũng không phải tính toán tiền
nhân quả báo. Còn về kiếp trước là gì, kiếp sau lại sẽ chuyển thế làm
gì, đều không quan trọng, thứ chúng ta có cũng chỉ là kiếp này ngắn
ngủi. Nhưng ở Tây Tạng, những vị Đạt Lai Lạt Ma viên tịch các đời đều có thể tìm được linh đồng chuyển thế của mình. Vì họ là Phật sống, cho nên có quá trình chuyển thế không tầm thường, chỉ có chuyển thế mới có thể
tiếp tục sự mệnh Đức Phật gửi gắm trên người họ.
Về việc làm sao
tìm kiếm linh đồng chuyển thế của Đạt Lai Lạt Ma, cũng như một bí mật xa xưa, khiến người đời tràn đầy ảo tưởng, truy tìm lời giải đáp hoàn mỹ
nhất. Nhiều vị Phật sống trước khi viên tịch sẽ để lại di chúc, nói cho
đệ tử của mình biết, Ngài sẽ chuyển thế ở một địa phương nào đó. Có một
dạng khác là thần dụ, thần linh nhập vào cơ thể con người, truyền đạt ý
chỉ của mình. Thần có thể chỉ ra phương hướng ra đời của linh đồng, thậm chí cho biết tên cha mẹ linh đồng. Cũng có thể thông qua cao tăng đắc
đạo xem bói, biết được phương vị của linh đồng. Còn có hồ thánh, đợi sau khi xác định được phương vị tổng quát, cùng một phương vị có thể sẽ
xuất hiện nhiều linh đồng cùng một thuộc tính, lúc ấy cần quan sát hồ
thánh. Thành kính cầu khẩn, trong hồ sẽ hiển hiện một số cảnh tượng kỳ
diệu, cảnh tượng có thể truyền đạt địa phương cụ thể mà linh đồng sinh
ra.
Vì linh đồng chuyển thế đều sẽ có đặc trưng phi phàm, lời nói cử chỉ của họ, thậm chí điềm báo trước lúc ra đời đều có khác biệt rất
lớn với người thường. Họ tiếp nối linh hồn của Phật sống, cũng tiếp nối
linh tính của Phật sống, do đó sau khi sinh ra còn có thể nhớ lại nhiều
đoạn đời của kiếp trước, có thể phân biệt ra đồ vật kiếp trước đã dùng,
nói những lời kiếp trước từng nói, thậm chí nhận ra người quen kiếp
trước. Dù chúng ta tin hay không, tất cả nhân quả này đều được bảo tồn,
hết đời này đến đời khác linh đồng chuyển thế của Phật sống đều dùng
những phương thức này tìm kiếm. Bởi vì chân thực, khiến chúng ta càng
thêm tin tưởng tồn tại của Thần Phật, tin tưởng thế gian này thật sự có
linh hồn bất tử, thật sự có luân hồi sinh sôi bất diệt.
Dù là như vậy, chúng ta vẫn sẽ bỏ lỡ quá nhiều cơ duyên, bỏ lỡ quá trình một đóa
hoa hé nở, bở lỡ một hạt cát chảy trôi, bỏ lỡ khoảnh khắc tái ngộ một
người. Người kết duyên với Phật, trên mình nhất định có khí chất không
tầm thường, họ đầy lòng thương xót, hiểu sự cảm ơn, sống tỉnh táo mà lại trầm tĩnh. Dẫu Đạt Lai Lạt Ma có ý chí của Đức Phật, tạo ra đạo tràng
bồ đề chốn nhân gian, độ hóa muôn ngàn người đời, họ có linh hồn bất tử, thể xác họ lại không khác biệt với người thường, phải trải qua sinh lão bệnh tử như nhau, có buồn vui ly hợp như nhau. Người và người trên thế
gian này vốn dĩ giống nhau, mỗi người đều đi trên cùng một con đường,
cuối cùng đến được chốn về bình yên. Bất kể bạn do dự không quyết, hay
vì nghĩa không chùn, thời gian tựa thanh kiếm sắc, lạnh lùng vô tình như nhau.
Ở sườn nam của núi Himalaya[1'> có một địa phương gọi là
Monyu, dân tộc Monpa[2'> đời đời cư trú tại đây. Dân tộc cổ xưa này tình
quê chất phác, phong tục cởi mở, cách xa huyên náo, không tranh với đời. Nhà ở của người dân Monpa đều lấy vật liệu tại chỗ, dùng gỗ, tre, đá,
cỏ tranh… để xây, khi ngủ trải da thú hoặc thảm len, mặc nguyên y phục
mà nằm. Cuộc số