
nh lùng nhìn lướt qua, “Đây
là cái gì?” Cậu chậm rãi đọc lên, “A —— Tiểu Nhạc Nhạc thân yêu. A —— vì sao trong biển người mênh mông mình lại gặp
bạn? A —— là duyên phận ông trời đã định. A —— là cơn gió đã đưa bạn đến bên
mình. . . . . .”
Khả Khả không để ý tới cảm giác buồn nôn ghê tởm muốn ói, tiếp tục đọc, nhưng
lập tức bị Nhạc Nhạc bụm miệng lại.
“Đừng đọc, đừng đọc!” Nhạc Nhạc mắc cỡ đỏ bừng cả khuôn mặt.
“Đây là cái gì vậy hả?!” Nhâm Mục Diệu ném quyển vở nhỏ lên trên bàn.
Nhạc Nhạc thở dài một cái, hé miệng, “Là thư tình một bạn nam ở lớp bên cạnh
viết cho con.”
“Thư tình?” Nhâm Mục Diệu cảm giác trên gáy mình treo đầy vạch đen (=.=| | |),
“Còn nhỏ tuổi như vậy, sao có thể yêu sớm chứ?”
“Cha, cha yên tâm đi, con vẫn chưa nhận lời đâu. Dưới sự dạy bảo của cha, con
tuyệt đối không dám yêu sớm.”
Nhâm Mục Diệu càng ngày càng không yên lòng về hai tiểu ác ma này, “Con.. . . .
. đống... chữ
như gà bới này, có phải là con nghĩ viết như vậy sẽ khiến cha xem không hiểu,
đúng không?!”
Nhạc Nhạc nhỏ giọng lầm bầm nói: “Cha vốn xem không hiểu mà. Nếu không, sao con có thể qua ải kiểm tra của Khả Khả
. . . . . .” thì thầm tới đây, cô
trừng mắt liếc Khả Khả.
“Của anh đâu?”
Khả Khả cầm một xấp giấy đặt vào tay Nhâm Mục Diệu.
Nhâm Mục Diệu lật qua lật lại từng tờ, tiếp theo, sắc mặt càng ngày càng cứng
đờ khó coi, “Mấy thứ này là gì? Lúc nãy Nhạc Nhạc dùng cách ghép vần, còn con
bây giờ đang dùng chữ cái của nước nào vậy?”
Đối với hàng loạt những điểm đen nhỏ trên tờ giấy này, hắn thật sự có chút
không hiểu.
“Trung Quốc.” Khả Khả lạnh lùng nói, “Không phải chữ cái, mà là ký hiệu ‘im
lặng tuyệt đối (dấu chấm lửng)’.”
(*):
dấu chấm lửng: “. . . . . . .” hoặc “⋮ ⋮ ⋮ ⋮”
Nhâm Mục Diệu một lần nữa chịu đủ đả kích, sống chung
với hai tiểu ác ma này, không chỉ cần siêu cấp thông minh, mà còn cần cả năng
lực kháng đòn nữa.
“Cha bảo con viết giấy kiểm điểm, con viết cho cha những kí hiệu im lặng tuyệt
đối này làm gì?”
“Cha lật tới tờ cuối cùng sẽ biết không phải sao?.”
Nhâm Mục Diệu dùng tốc độ nhanh nhất lật tới tờ cuối cùng, mặt giấy vừa vặn
viết tám chữ to —— ‘chỉ có thể hiểu ngầm, không thể ngôn truyền’.
(*):
truyền bá ý nghĩ kiến thức qua lời nói.
“Rất tiếc, cha không thể ‘hiểu ngầm’, con vẫn nên dùng
tới ‘ngôn truyền’ cho cha đi!”
“Cha, cha xem mặt trái của tờ giấy cuối cùng đi.” Khả Khả dường như đã sớm dự
liệu được hắn sẽ nói vậy, nên giúp một tay.
“Xoạt ——” tờ giấy được lật qua, tám chữ to đột nhiên đập thẳng vào tầm mắt ——
kẻ không hiểu, chính là heo.
Xem xong, Nhâm Mục Diệu cảm thấy một dòng nhiệt nóng xông thẳng từ dưới lên
trên, hắn có một loại kích động thật muốn hộc máu.
Kiều Tâm Du bê một nồi
sủi cảo tôm hấp đi vào phòng ăn, thấy gương mặt buồn bực của Nhâm Mục Diệu, hậm
hực hỏi: “Thế nào? Bị hai tiểu quỷ đánh bại rồi hả.”
“Anh đang suy nghĩ xem có cách nào đưa hai tiểu quỷ này đến Hành tinh khác
không, để chúng nó ở Địa Cầu, quá nguy hại cho loài người.” Nhâm Mục Diệu
nghiêm trang nói.
“Hành tinh khác?” Nhạc Nhạc gãi gãi đầu, “Cha, cha, Hành tinh khác ở đâu vậy? Ở
đó rất vui sao?” Trong đôi con ngươi của ô bé lóe ra tia sáng ngời, gương mặt
rất hưng phấn.
“Hành tinh khác là một nơi xa vô cùng. Được
rồi! Trước khi ăn cơm nên làm gì hả?” Kiều Tâm Du ôm Nhạc Nhạc xuống khỏi ghế.
“Trước khi ăn cơm phải rửa tay!” Hai tiểu ác ma trăm miệng một lời, bọn chúng
vén tay áo, đi tới phòng bếp.
Lúc này, tiếng nhạc chuông bất ngờ vang lên.
Nhâm Mục Diệu cầm điện thoại di động lên, lập tức nối, “Gì đây? Tôi còn phải
chăm sóc vợ con, có chuyện gì nói mau, có đánh rắm cũng đánh nhanh chút.”
“Cậu có vợ và con trẻ thì ngon lắm à, tôi đã ‘ăn’ xong người phụ nữ là ứng cử
viên nhậm chức ‘vợ’ của tôi rồi, tương lai sẽ sinh chục đứa. . . . . .” Đinh Hạo Hiên đắc ý nói, lại bị Nhâm Mục Diệu
cắt đứt.
“Chúng tôi trọng chất không trọng lượng.” Nhâm Mục Diệu lớn tiếng hỏi: “Không
phải cậu gọi tới chỉ để hàn huyên đấy chứ, hay là gọi điện thoại tới để khoe
khoang cậu đã có ứng cử viên dự tuyển cho chức vụ ‘vợ tương lai’?”
“Không phải!” Đinh Hạo Hiên thu hồi giọng điệu bất cần đời, nghiêm túc nói:
“Kiều An Mạn vượt ngục rồi.”
Đôi mắt Nhâm Mục Diệu dần dần đông kết thành một làn sương lạnh, giọng trầm
thấp hỏi: “Hồi nào?.”
“Vừa mới xảy ra. Cậu và Tâm Du phải cẩn thận chút, Ám Dạ Tuyệt đã biết rồi, cậu
ta sẽ phái người tới bảo vệ các cậu.” Đinh Hạo Hiên suy tư hồi lâu, chợt nhớ,
“Đúng rồi, đừng nói cho Tâm Du biết, tránh để cô ấy lo lắng.”
“Tôi biết rồi.” Việc Đinh Hạo Hiên quan tâm Kiều Tâm Du làm Nhâm Mục Diệu cực
kỳ khó chịu, lầm bầm một câu, “Cậu nên quan tâm nhiều hơn tới người phụ nữ của
chính mình đi!”
Vừa nói xong, Nhâm Mục Diệu căm giận ngắt điện thoại.
Kiều Tâm Du vừa ra khỏi phòng bếp, thấy vẻ mặt ủ dột của Nhâm Mục Diệu, hỏi:
“Gì vậy anh?”
“Không có gì” Gương mặt Nhâm Mục Diệu lập tức hé ra nụ cười nhẹ, che giấu nỗi
lo lắng nơi đáy lòng, tìm cách tránh né