
tại sao con lại muốn cắt bỏ?”
“Ai bảo đuôi sam của bạn ấy dài như vậy, lúc đi bộ, thoáng một cái, đã quất vào
mặt con.”
“Con còn có lý do cơ đấy!” Kiều Tâm Du quay đầu, nhìn Nhạc Nhạc đang cúi đầu
cười trộm ở một bên, “Nói một chút cho mẹ nghe xem, con lại làm chuyện tốt gì?”
Nhạc Nhạc nâng khuôn mặt trắng nõn lên, đôi con ngươi sáng ngời lóe ra ánh nhìn
ngây thơ, “Lần này con thật sự làm chuyện tốt. Con biến nước sông trong trường
học thành màu xanh dương rồi.”
“Tại sao?”
“Hôm nay cô giáo dạy chúng con ‘bầu trời màu xanh dương bao la, nước sông cũng
màu xanh lam’. Nhưng dòng sông nhỏ bên trường học lại có màu xanh lục đậm, hoàn
toàn không giống màu của cô nói, vì giúp cô thể hiện uy tín, con đã đổ lọ mực
nước màu xanh lam vào dòng sông.” Nhạc Nhạc càng nói càng hưng phấn, “Mẹ, mẹ có
biết không, mắt của mấy con cá trong con sông đó cũng biến thành màu lam luôn!”
Khả Khả lạnh lùng lườm cô bé một cái, “Mấy con cá đó là do em dùng một chai
thuốc trừ sâu DDVP độc chết, phèo một cái, mắt chúng nó lập tức bị em nhuộm
thành màu lam.”
“Anh nói em, vậy còn anh? Anh cắt bỏ bím đuôi sam của một cô bạn nhỏ không thù
không oán, nhưng kỹ thuật của anh quá kém cỏi, một nhát kéo đi xuống, mái tóc
của bạn đó giờ chỉ có thể tạo hình thành đầu trọc thôi.”
“Được rồi! Các con ngậm
miệng lại cho cha!” Nhâm Mục Diệu đưa ánh mắt ác độc về phía hai tiểu ác ma,
“Các con muốn bị phạt chạy 5000m, hay là muốn chép phạt bản kiểm điểm 3000
chữ?”
Màn cãi vã càng cãi càng không ngừng của Khả Khả Nhạc Nhạc bỗng đình chỉ.
Ánh mắt đen nhánh của Nhạc Nhạc tỏa sáng nhìn chằm chằm Nhâm Mục Diệu, giả vờ ra
vẻ đáng thương trìu mến chọc người “Cha, cha thật nhẫn tâm trừng phạt chúng con
sao?”
Nhâm Mục Diệu gật đầu một cái, nghiêm nghị nói: “Hôm nay, không trừng phạt các
con, cha thật có lỗi với lương tâm mình.”
Nhạc Nhạc xoắn miệng, “Vậy con chọn cách viết giấy kiểm điểm. Cha, chữ nào con
không biết viết con có thể sử dụng cách ghép vần thay thế không? Một vần ghép
liệu có thể thay thế cho một chữ được không*? Một dấu ngắt câu cũng coi như một
chữ được không?”
(*):
theo mình hiểu là thế này, chẳng hạn như chữ “đường” ở Việt Nam, nếu coi nó như
là “chữ” thì đó chỉ là 1 chữ, nhưng nếu dùng cách ghép vần (đánh vần), thì sẽ
là (đ+ư+ơ+ng = 4 chữ), nếu cộng thêm dấu huyền sẽ là 5 chữ => quá lời, Nhạc
Nhạc quá thông minh
Chỉ viết một bản kiểm điểm, Nhạc Nhạc đã đưa ra liên
tiếp các vấn đề.
Nhâm Mục Diệu nhíu chân mày, “Các con cứ dùng hết sức viết, để cha cảm thấy các
con thật lòng hối cãi là được.”
“A!” Nhạc Nhạc sảng khoái đáp ứng, “Cha, con nhất định sẽ viết hết sức mình.”
Nhạc Nhạc thuộc phái hành động, nói gió thì có mưa, lập tức chạy về phòng mình.
Khả Khả chầm chậm theo sau, gãi đầu, dáng vẻ khổ sở: “Mình tưởng cha sẽ nghĩ ra
một đề bài nào đó có tính IQ hoặc là khiêu chiến chút chứ, ai dè lại nhàm chán
như vầy. Ai ~~~” cậu thở ra một hơi thật dài, lắc đầu đi về phòng mình.
“Thế nào?” Nhâm Mục Diệu hất mày về phía cô, “Anh đây có dáng vẻ uy nghiêm của
một bậc làm cha chứ?”
Kiều Tâm Du vốn muốn kìm nén, cô cũng đã hết sức nín nhịn rồi, nhưng ‘hì hì’,
một tiếng cười ra tiếng, “Anh quá coi thường bộ gien của chính mình rồi.”
“Có ý gì?”
“Bản kiểm điểm 3000 chữ có thể làm khó Khả Khả Nhạc Nhạc sao? Anh xem bọn chúng
đơn giản quá rồi đó.”
Quả nhiên.
Thời gian dùng bữa tối vừa đến, hai tiểu ác ma đã cống nạp hai bản kiểm điểm
nóng hồi vừa mới viết xong vào phòng ăn, cứ như đang hiến dâng vật quý, đưa tới
trước mặt Nhâm Mục Diệu.
“Cha, cha xem bản kiểm điểm của con trước đi, con dùng tới 12 vạn phần thành ý
viết nên đó!” Nhạc Nhạc đặt một quyển vở vào tay Nhâm Mục Diệu.
Nhâm Mục Diệu nhìn thái độ khéo léo của con gái, vui mừng mà gật gật đầu. Vừa
mở ra, “Đây là cái gì?” Chữ bên trong rậm rạp chằng chịt, tất cả đều là ghép
vần.
“Cha, Nhạc Nhạc mới chỉ có năm tuổi thôi.” Cô bé vươn bàn tay nhỏ ra lắc lắc
trước mặt hắn, “Rất nhiều rất nhiều chữ không biết viết. Không đúng! Phải là
chỉ biết viết được mấy có chữ, để công bằng, cho nên con đều dùng cách ghép vần
mà viết.”
Nếu đây là tiếng Anh, đối với Nhâm Mục Diệu mà nói chẳng là gì cả. Thế nhưng, những nét chữ như gà bới đều là loại ghép
vần* thế này, dù hắn đã học qua, nhưng đều trả hết cho thầy từ đời nào rồi. Vì uy nghiêm của bậc làm cha, hắn giả bộ như hiểu
được, tỉ mỉ lướt qua lướt lại, “Sao cuối mỗi câu đều có một chữ ‘a’?”
(*):
cách ghép vần của Trung Quốc không giống Việt Nam, họ dùng “bính âm”, khi lớn
sẽ không dùng nữa, Nhâm Mục Diệu quên cũng đương nhiên
“Cha muốn nghe lời thật hay là lời nói dối?” Nhạc Nhạc
trực tiếp đáp lại, “Lời thật chính là vì muốn nhanh đủ số chữ, cha không phải
nói cần 3000 chữ sao! Khó như thế, không chắp vá lung tung làm sao đủ? Lời nói
dối, chính là sau mỗi câu thêm vào một chữ ‘a’, sẽ giúp tăng hiệu quả, biểu
hiện thật rõ tấm lòng hối cải của con.”
Nhâm Mục Diệu nửa tin nửa không, hí mắt nhìn cô bé một cái.
Khả Khả lẳng lặng đứng ở một bên, nhón chân lên, lạ