
nhận được một câu trả lời như vậy. Anh rất tức giận, nhưng vẫn cố nén, nói với Phạm Triết Thiên: “Em tôn trọng anh là anh trai của Tiểu Đa, vì thế mới xin ý kiến của anh. Nhưng Tiểu Đa đã là người trưởng thành, sự lựa chọn của cô ấy mới là quan trọng nhất. Em sẽ không vì anh không đồng ý mà rời xa Tiểu Đa. Nhưng, anh có thể nói cho em biết vì sao anh không đồng ý được không? Em sẽ cố gắng sửa chữa, em hy vọng rằng Tiểu Đa ở bên em sẽ nhận được lời chúc phúc của cả nhà”.
Thần Quang đã nói ra những lời này một cách bình tĩnh, không bi lụy và rất lễ độ. Phạm Triết Thiên thầm kêu một tiếng “được lắm”. Bỏ qua cho tầm nhìn hạn hẹp của chú Sáu. Thấy chưa, người ta nói năng như thế đấy, lại còn dám đe dọa nữa. Xin ý kiến của mình, là vì nể mình đã nuôi lớn Tiểu Đa, vì mình là anh ruột của nó, đồng thời vẫn còn để lại đường rút lui, anh không đồng ý thì hãy đưa lý do ra, tôi sẽ sửa, được chưa?
Phạm Triết Thiên càng cảm thấy Vũ Văn Thần Quang không hề đơn giản. Anh suy nghĩ một lát rồi nói: “Ngày mai cậu tới nhà, tôi sẽ cho cậu biết vì sao tôi không đồng ý”.
Thần Quang nghe nói vẫn còn có cơ hội thay đổi, bèn mỉm cười nhận lời.
Thần Quang vừa đi khỏi, Phạm Triết Nhân từ trong góc bước ra: “Anh Cả, em nghe thấy hết cả rồi. Cái cậu Vũ Văn Thần Quang này đúng là không dễ đối phó đâu”.
Phạm Triết Thiên xua tay: “Tối nay bảo tất cả mọi người trong nhà tới, mở cuộc họp thẩm định, hãy phô tô báo cáo thành năm bản. Phải rồi, đừng nói với Triết Lạc đến để làm gì, kẻo thằng nhóc ấy lại báo tin cho Thần Quang!”.
Cả nhà họ phạm tổng kết về Vũ Văn Thần Quang: Nói bằng từ ngữ đang thịnh thành, cậu ta là một thằng con phá gia vừa đẹp trai vừa lắm tiền, nói trắng ra là một con mọt gạo, tất nhiên là con mọt gạo rất đẹp trai!
Thần Quang vừa về nhà, Thần Hy và Lý Hoan đã quây lại: Thế nào?”.
Thần Quang đáp với vẻ không vui: “Tử hình, cho kéo dài thời hạn đến tối mai mới thực thi!”.
Lý Hoan và Thần Hy đều ngây ra. Thần Hy nói: “Anh Cả của Tiểu Đa không đồng ý?”.
Thần Quang gieo phịch xuống ghế: “Là chính khách cái gì chứ! Cái gì mà là con cáo chốn quan trường! Hôm nay em đã thấy rồi. Phạm Triết Lạc xuất chiêu cũng vẫn ở chỗ sáng, ném xuống biển để cho tự bơi vào bờ. Còn Phạm Triết Thiên thì hoàn toàn không nhìn thấy được thái độ của anh ta. Suốt cả buổi sáng, anh ta cứ ngồi yên một chỗ không động đậy, khi tuyên bố tử hình em, nụ cười trên mặt vẫn không thay đổi, nếu như đôi mắt không lạnh lùng, em lại tưởng anh ta đeo mặt nạ”.
Lý Hoan thắc mắc: “Không phải vậy chứ? Không nói vì sao không đồng ý à?”.
Thần Quang ủ rũ: “Không biết nữa, không nói rõ, em đoán là sợ Tiểu Đa ngây thơ, sẽ bị em lừa”.
Lý Hoan cười hà hà: “Trong điệu bộ này, trông cậu chẳng khác gì bọn lừa đảo”.
Thần Hy im lặng một lúc, rồi nói với Thần Quang: “Em hãy kể lại toàn bộ quá trình, và tất cả những lời trao đổi qua lại một lần từ đầu tới cuối, để chị xem vấn đề ở đâu”.
Thần Quang nghĩ, ba thợ sửa giày có thể đấu lại với một Gia Cát Lượng[1'>, thế là anh kể lại toàn bộ quá trình từ lúc bước vào quán trà cho tới lúc ra khỏi đó, thêm vào một số từ miêu tả về thái độ và cử chỉ của Phạm Triết Thiên nữa.
[1'> Đây là một câu tục ngữ. Phiên âm của từ “thợ sửa giày” là “pí jiang” đồng âm với từ “phó tướng”. Câu này ý chỉ, trí tuệ của ba phó tướng có thể địch lại với một Gia Cát Lượng.
Thần Hy và Lý Hoan nghe xong vẫn lấy làm ngạc nhiên, không có vấn đề đặc biệt, những câu trả lời của Thần Quang cũng không có điểm nào không thỏa đáng. Lý Hoan nói: “Liệu có phải là anh ta thấy những từ cậu hình dung về Tiểu Đa quá mức không, vì thế anh ta cảm thấy nó giả tạo?”.
Thần Quang trừng mắt với cậu: “Đó chẳng phải là bản copy những lời của anh nói sao?”.
Lý Hoan đập xuống bàn: “Đúng rồi, bởi đã nghe tôi nói một lần, bây giờ cậu nhắc lại chắc vì thế Phạm Triết Thiên cảm thấy cậu không có thành ý”.
Thần Quang gầm lên với Lý Hoan: “Thấy chưa, vì anh mà hỏng chuyện rồi! Làm thế nào bây giờ? Lần sau phải sửa chữa thế nào?”.
Thần Hy nói: “Anh ta nói đến chuyện em tới hộp đêm năm mười bảy, mười tám tuổi?”.
Thần Quang gật đầu. Thần Hy nói: “Em không trong sạch như vậy, anh ta đương nhiên lo lắng cho Tiểu Đa rồi. Nhưng sao anh ta lại biết chuyện hơn mười năm trước nhỉ?”.
Thần Quang lắc đầu: “Em có cảm giác, Phạm Triết Thiên hiểu về em khá nhiều. Anh ta hỏi rất ít”.
Thần Hy trầm ngâm một hồi lâu: “Xem ra, nhà họ Phạm đã điều tra về em, nhưng cho dù anh ta biết những gì về quá khứ của em, thì bây giờ cũng khác với trước kia. Có thế nào em nói thế ấy, đừng cường điệu lên!”.
Thần Quang cảm thấy rất có lý. Thần Hy lại nói: “Em đã ba mươi tuổi, Tiểu Đa nhà người ta mới chỉ hai mốt, hai hai, những điều em trải qua nhiều hơn hẳn Tiểu Đa, Phạm Triết Thiên lo lắng cũng là điều bình thường. Nhưng chỉ cần em chân thành, để họ thấy em không có ý đùa bỡn Tiểu Đa, thì sẽ chẳng còn vấn đề gì đâu”.
Thần Quang nghe vậy, trong lòng dần dần thấy dễ chịu hơn.
Thần Hy gọi điện thoại, sau đó quay lại, cười và nói với Thần Quang: “Bố biết rồi, nói rằng tối nay sẽ sai người đem toàn bộ thông ti