Polly po-cket
Gặp Anh Trong Ngàn Vạn Người

Gặp Anh Trong Ngàn Vạn Người

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322451

Bình chọn: 9.00/10/245 lượt.

cho rằng Chương Minh Viễn chưa tới ba mươi tuổi chính

là đối tượng lý tưởng nhất trong số những con rùa vàng mà các cô nàng đã từng

thấy trong đời sống hiện thực. Mặc dù bộ dạng không theo kiểu “như hoa như

ngọc” giống mấy anh chàng công tử trong phim thần tượng, nhưng khuôn mặt với

đường nét sắc sảo rõ ràng trông rất manly. Thật không may là hoa đã có chủ, anh

ta đã có một cô vợ chưa cưới môn đăng hộ đối, nghe nói hiện đang làm nghiên cứu

sinh tại đại học Oxford ở Anh Quốc, chuẩn bị sau khi tốt nghiệp sẽ cử hành hôn

lễ, các cô nương tầng lớp dưới đừng hòng mơ tưởng với cao làm chim sẻ hóa

phượng hoàng.

Mưa không ngừng rơi, rào rạt rào rạt. Ngoài cửa sổ

trời chiều dần sẩm tối, như hoa hồng hóa thành tro tàn. Bạch Lộ nhìn đồng hồ,

đã sắp chờ được một tiếng rồi mà Chương Minh Viễn vẫn chưa tới. Cũng không biết

rốt cuộc đến khi nào mới xuất hiện, thậm chí có khi bây giờ gặp chuyện không

tới được cũng nên. Hoắc Mân cũng đã có lần đợi rất lâu mà người không đến, sau

đó thử gọi điện qua, người nhận điện bảo anh ta đã uống say, không đi được. Chờ

đợi cả buổi trời mà không thể oán thán, lần sau anh ta nói muốn tới lại vẫn

phải chầu chực như cũ. Dù sao đi nữa, chỉ cần anh ta nói buổi tối muốn ghé qua

thì ít nhất mười hai tiếng trước đó đã phải ở đây chờ.

Có điều hôm nay Bạch Lộ quả thực không phải chờ quá

lâu, khoảng tầm chín giờ đúng Chương Minh Viễn đến, tiếng chuông thang máy vừa

vang lên cô đã nghe thấy từ trong văn phòng khép hờ cửa, liền nhanh chóng chạy

ra chào: “Chào anh, cố vấn Chương.”

Một mình Chương Minh Viễn ung dung nhàn nhã từ trong

thang máy bước tới, chiếc áo khoác Âu phục quý giá tùy ý nắm trong tay, cà-vạt

nới lỏng buông thõng trước ngực, hai nút trên cùng của áo sơ mi kẻ sọc nhuyễn

cũng mở ra, để lộ một đoạn cổ thon dài. Chắc hẳn anh ta vừa rời một tiệc rượu

nào đó đi đến đây, đôi mắt hàm chứa chút hơi men, trên người dường như vẫn còn

phảng phất mùi rượu. Nhìn thấy cô anh ta hơi giật mình chau mày: “Cô là ai? Cô

Hoắc không có ở đây à?”

“Con của chị Hoắc bị ốm, vì thế tối nay tôi ở lại làm

thêm. Tôi là Bạch Lộ, trợ lý của chị Hoắc.”

Anh ta gật gật đầu: “Ra thế, vậy nhờ cô giúp tôi mở

cửa văn phòng một chút, xong rót cho tôi ly trà. Cảm ơn.”

Bạch Lộ động tác nhanh nhẹn đem chìa khỏa mở cửa văn

phòng, để Chương Minh Viễn vào trong ngồi. Sau đó cầm ly đi pha một cốc trà

đặc, mang đến đặt trên bàn làm việc trước mặt anh ta. Vừa đặt cốc trà xuống

ngẩng đầu lên thì bất ngờ đối diện với ánh mắt chăm chú của anh ta, dường như

anh ta vẫn luôn nhìn chằm chằm cô nãy giờ, con ngươi vốn hơi mờ đi vì men say

do uống rượu đột nhiên trở nên sáng trong chuyên chú, thậm chí có vẻ như đang

suy nghĩ gì đó.

Cô bất giác giật mình, không biết anh ta nhìn chằm

chằm cô như vậy là có ý gì, cũng không giống kẻ uống say làm loạn a! Nhìn ánh

mắt anh ta chỉ càng thấy thanh tỉnh hơn ban nãy. Trong lòng cuối cùng cũng có

cảm giác bất an, cô theo bản năng muốn rời đi: “Cố vấn Chương, nếu không có

việc gì nữa tôi ra ngoài trước nhé.”

Anh ta lại không cho cô đi: “Làm ơn chờ một chút, cô

tên là gì?”

Vừa nãy tự giới thiệu hiển nhiên anh ta hoàn toàn

không để ý, cô đành lặp lại lần nữa: “Tôi tên là Bạch Lộ, là trợ lý của chị

Hoắc.”

“Bạch Lộ,” anh ta khẽ lẩm bẩm, “hình như trước đây tôi

có thấy cô ở đâu rồi thì phải.”

Cô ngớ người: “Vậy ư?”

Ánh mắt anh ta tựa như hai mũi tên sắc bén ghim chặt

lấy cô, đột nhiên đôi lông mày chợt nhướng lên: “Đúng rồi, tôi nhớ ra rồi. Năm

năm trước, khách sạn Hilton.”

Tựa như sấm sét giữa trời quang, Bạch Lộ kinh sợ đến

nỗi sắc mặt lập tức trắng bệch. Dường như máu trong người toàn bộ bị rút sạch

trong nháy mắt, rút hết không còn một giọt, toàn thân biến thành một tờ giấy

tái nhợt trong suốt.

Trong phòng cực kỳ yên tĩnh, chỉ có âm thanh trong

trẻo của những giọt mưa giống như những hạt trân châu vung vãi khắp nơi đập vào

cửa kính thủy tinh. Tiếng mưa rơi rào rạt, lay tỉnh Bạch Lộ từ trong trạng thái

thất thần vì hoảng sợ quá độ, cô hít sâu một hơi, cố sức bắt bản thân khôi phục

bình tĩnh: “Cố vấn Chương, tôi không hiểu anh đang nói gì, tôi nghĩ anh nhất

định nhận sai người rồi.”

Chương Minh Viễn cũng không đôi co, chỉ nhìn cô không

hề chớp mắt, khẽ nhếch khóe môi nở nụ cười như có như không: “Vậy à? Xem ra tôi

nhận nhầm người rồi, xin lỗi.”

“Không sao. Cố vấn Chương, không có chuyện gì nữa thì

tôi ra ngoài trước đây.”

Nói xong câu đó, không buồn đợi Chương Minh Viễn gật

đầu đồng ý, Bạch Lộ liền rời khỏi văn phòng như thể chạy trốn. Bên ngoài hành

lang hoàn toàn tĩnh lặng, khiến cô có thể nghe thấy rõ mồn một tiếng tim đập

hoảng loạn bất lực của chính mình. Tựa như mưa rơi rào rạt không ngừng ngoài

cửa sổ, từng giọt mưa, từng âm thanh, vang vọng vừa dồn dập vừa hỗn loạn.

2.

Ngày hôm sau lúc Bạch Lộ đến công ty đi làm, Hoắc Mân

nhìn thấy cô câu đầu tiên liền hỏi: “Hôm qua em làm khuya lắm hả? Nhìn hai vành

đen trên mắt em kìa.”

Bạch Lộ miễn cưỡng nở nụ cười: “Không sao, cũng không

muộn lắm ạ.”

Thực sự không muộn, Chương Min