The Soda Pop
Gặp Anh Trong Ngàn Vạn Người

Gặp Anh Trong Ngàn Vạn Người

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322432

Bình chọn: 10.00/10/243 lượt.

Hoàng hôn vừa buông, bầu trời trong xanh vằng vặc bỗng

dưng đổ mưa.

Mưa không hề lớn, mịt mờ như sương khói, xa xa đường

đỉnh núi sẫm màu vẫn còn ngậm một vầng tà dương ửng đỏ, như ẩn như hiện giữa

mưa bụi mịt mùng. Mặt trời lặn giữa mưa nhẹ sương giăng, khiến buổi hoàng hôn

mang một vẻ đẹp đầy ý thơ.

Thế nhưng Bạch Lộ không có tâm trạng thưởng thức vẻ

đẹp đó, cô luôn không thích nhất là trời mưa. Hơn nữa sắp chập tối, đương lúc

chuẩn bị tan làm thì trời đổ mưa mà lại không mang theo dù. Đang rầu rĩ, âm báo

QQ vang lên trên máy tính, tập trung nhìn kỹ, là bạn trai Dương Quan gửi tin

đến: “Em có mang dù đó không? Đứng chờ ở công ty nhé, anh tới đón em.”

Mười ngón tay thon dài gõ lên bàn phím uyển chuyển như

múa, cô khẽ cười trả lời: “Được, em chờ anh.”

Vừa gửi tin đi, Hoắc Mân sếp cô liền chạy tới thông

báo cô phải làm thêm giờ: “Bạch Lộ, chiều nay em ở lại làm thêm chút nhé, tối

nay cố vấn Chương sẽ đến văn phòng.”

Bạch Lộ hơi bất ngờ: “Hả, em á?”

Cô không thể không cảm thấy kỳ lạ, bởi vì trước đây

những tình huống như thế này đều là Hoắc Mân tự mình ở lại làm thêm. Người nặng

ký như cố vấn Chương Minh Viễn ở công ty là loại đối tượng được tôn làm Bồ Tát

sống cần cung phụng. Cung phụng kiểu này bình thường không tới lượt mấy nhân

viên quèn, đều là do Hoắc Mân thư ký tổng giám đốc tự tay đảm nhiệm. Bạch Lộ

chỉ là trợ lý của Hoắc Mân, thư ký của thư ký, cô không hiểu tại sao hôm nay

Hoắc Mân lại muốn cô đảm trách.

“Con chị bị ốm, chị từ phòng họp ra vừa mở di động thì

nhận được điện thoại của giáo viên trường nó, nói cháu nó bị sốt, trên cổ lại

nổi mấy nốt đỏ, nghi là bị lên thủy đậu. Họ không liên lạc được với chị nên đã

cho cháu nhập viện trước, bác sĩ chứng nhận đúng là bị thủy đậu. Chồng chị đang

đi công tác nước ngoài, giờ chị phải đến bệnh viện gấp, không có cách nào ở lại

làm thêm, vì thế hôm nay em ở lại chờ cố vấn Chương nhé.”

Hóa ra là thế, Bạch Lộ chỉ có thể gật đầu: “Được ạ,

vậy chị Hoắc mau đến bệnh viện đi.”

Hoắc Mân vội vã thu thập đồ đạc ra về xong, trước khi

đi dặn dò kỹ lưỡng Bạch Lộ vài câu, không gì khác ngoài việc tiếp đãi chu đáo

cố vấn Chương, thiếu điều chưa nói là phải cẩn thận hầu hạ.

Bạch Lộ hiểu những lời căn dặn của Hoắc Mân. Ở công

ty, Chương Minh Viễn là một nhân vật khá đặc thù. Nghe nói anh ta là con cháu

ai đó, cả hai người đều đã và đang là những nhân vật quyền cao chức trọng. Loại

xuất thân của anh ta ở cổ đại gọi là đệ tử quan lại, thời nay còn có một danh

từ mới gọi là “quan nhị đại”, là đối tượng được vô số người tranh nhau làm quen

kết thân trên con đường danh lợi. Trong đó bao gồm cả chủ tịch kiêm tổng giám

đốc công ty, Vương Hải Đằng. Vị cố vấn có máu mặt này là do Vương Hải Đằng tốn

bao công sức mời về, mời anh ta tới công ty làm cố vấn, nói trắng ra là muốn

thỉnh ngài đại thần đến trấn thủ. Làm ăn buôn bán thời nay “thương” không thể

tách khỏi “quan”, nếu công ty có được một vị cố vấn lai lịch không nhỏ như thế,

các vấn đề trên rất nhiều phương diện sẽ biến thành không vấn đề.

Để mời được Chương Minh Viễn đến công ty làm cố vấn,

Vương Hải Đằng thực sự phải xuất một phen công phu. Ban đầu không biết phải nhờ

tới bao nhiêu mối quan hệ nhân tình mới bắt được liên lạc, muốn mời anh ta đi

ăn, lúc đó anh ta thờ ơ đồng ý, vì vậy bữa cơm đó được xem như vô cùng quan

trọng. Từ các khâu tuyển lựa nhà hàng đến chọn món ăn đến dụng cụ bát đĩa ly

tách phục vụ phòng riêng vân vân, đều do Bạch Lộ chọn lựa hết lần này đến lần

khác, rồi đến Hoắc Mân đích thân đến hiện trường xác định từng cái, cuối cùng

lại đem tài liệu trình cho Vương Hải Đằng xem qua để quyết định lần chót. Vì

một bữa cơm mà hao tổn bao nhiêu công sức như thế, đến ngày hẹn Chương Minh

Viễn lại không tới, nói là khi đó có việc không rảnh, xin thứ lỗi.

Lần một không thành công, Vương Hải Đằng không nản chí

lại tiếp tục nỗ lực lần hai. Nghe được Chương Minh Viễn thường hay đến một sân

golf đánh bóng, cũng liền chạy tới vung ra vài chục ngàn tệ làm thẻ hội viên,

tạo cơ hội gặp gỡ bất ngờ. Có điều Chương Minh Viễn hiển nhiên cực kỳ không

thích “gặp gỡ bất ngờ” kiểu đó, mặc cho ông ta nhiệt tình đến thế nào cũng chỉ

lạnh nhạt. Vương Hải Đằng đành phải biết điều mà rời đi.

Sau bao lần ra quân thất bại, Vương Hải Đằng vẫn tìm

mọi cách kết giao với Chương Minh Viễn. Hễ là tình huống hay địa điểm anh ta có

thể xuất hiện, ông ta đều tìm cách xuất hiện đồng thời, tìm cơ hội bắt chuyện

với anh ta. Cuối cùng đến một ngày, Chương Minh Viễn gật đầu đồng ý đảm nhiệm

chức vụ cố vấn này, vẻ mặt nửa cười nửa không: “Tổng giám đốc Vương, tinh thần

loại người bám riết không tha như ông thực sự khiến người khác đau đầu đó! Nếu

tôi còn không nhận lời nữa e là sẽ bị ông làm phiền chết mất.”

Vương Hải Đằng vui mừng khôn xiết, không quan tâm bị

chê là phiền phức, đạt được mục đích mới là điều quan trọng nhất. Ngay lập tức

thông báo cho phòng nhân sự in ra một thư mời cầu kỳ nhất, còn bảo Hoắc Mân

phối hợp với trưởng phòng phòng tài vụ chọn một căn hộ cùng một chiếc xe c