Insane
Gặp Anh Là Sự Bất Ngờ Tuyệt Vời

Gặp Anh Là Sự Bất Ngờ Tuyệt Vời

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323401

Bình chọn: 9.5.00/10/340 lượt.

iệng bỡn cợt cười.

Ý cười trên mặt Thẩm Hạo không hề giảm bớt, bàn tay cực kì dịu dàng vuốt ve mặt cô: “Ngồi vững à”.

Thiên Thiên đợi không bao lâu, Trường Kiếm Tận Thiên đã online.

“Tới Vọng Nguyệt Lâu, anh tặng quà cho em.”

Việc Trường Kiếm Tận Thiên muốn lấy Tâm Hữu Thiên Thiên Kết trong trò chơi đã gây nên náo động không nhỏ.

Không ít người trên diễn đàn khuyên anh nghĩ kĩ rồi mới quyết định,

anh không hề để ý, kiên trì giữ lời hứa và quyết định của mình.

Rất nhiều người không hiểu cảm thấy anh vì người yêu hy sinh nhiều như vậy thật không đáng.

Trường Kiếm Tận Thiên cười trừ.

Anh viết thời gian và địa điểm thành thân trên thiệp, hy vọng có thể được nhiều người chúc phúc.

Vì thế, lúc Thiên Thiên tới Vọng Nguyệt Lâu, chỗ đó đã kín hết chỗ

ngồi, nói dễ nghe một chút thì là những người này đến chứng kiến thời

khắc tuyệt vời, nói khó nghe thì đều đến xem trò vui.

Trường Kiếm Tận Thiên tỉ mỉ chuẩn bị quà, lấy giọng điệu trêu đùa nói: “Xin phu nhân nhận cho.”

Mọi người xôn xao một mảnh.

Đó là: một bộ Thiên Tàm Y, màu bạc như cánh ve, có thể biến hóa màu sắc theo thời tiết.

“Anh, anh sao có thứ này?” Thiên Thiên kích động đến không biết nói gì.

“Làm nhiệm vụ kiếm được.” Trường Kiếm Tận Thiên hất một sợi tóc rối cười nói.

Ai cũng biết Thiên Tàm Y là trang bị khó kiếm, có thể phục hồi năng lực. Muốn có được nó, nói dễ hơn làm a.

“Anh, anh tặng nó cho em?”

Trường Kiếm Tận Thiên trịnh trọng nói: “Đương nhiên, đồ tốt nhất dĩ nhiên phải giành cho vợ chứ.”

Thiên Thiên nơm nớp lo sợ nhận quà, món quà này, thật là quá quý rồi.

“Em, em còn chưa chuẩn bị đồ cưới.” Cô ngập ngừng.

Thiên Thiên dùng sức suy nghĩ, trong kho của cô tuy trang bị không

thiếu nhưng món xứng với Trường Kiếm Tận Thiên có thể nói là lác đác lơ

thơ.

“Không cần gấp.”

“Vậy, vậy chờ em suy nghĩ rồi tặng anh nha.”

Trường Kiếm Tận Thiên cười: “Tùy em.”

Người xem thổn thức, trong mắt họ, Tâm Hữu Thiên Thiên Kết chiếm tiện nghi lớn quá, lại keo kiệt đến vậy.

“Bây giờ chúng ta đi đăng kí.” Trường Kiếm Tận Thiên nói.

Đi tới chỗ ghi danh thấy cửa khép kín, trên vách tường dán một tờ thông báo: nhà có việc mừng, ngừng kinh doanh 3 ngày.

Hai người đưa mắt nhìn nhau.

Thật lâu sau, Thiên Thiên tức giận nói: “Trò chơi này vẫn cứ biến thái như vậy.”

Trường Kiếm Tận Thiên mong

ngóng giờ khắc này đã lâu, bị đả kích như vậy, thật lâu mới nhịn xuống được.

Thiên Thiên thấy tâm trạng anh không tôt, có hảo ý đùa cho anh vui

ve: “Ai, anh nói coi nếu Tiêu Dao biết chúng ta kết hôn, anh ấy có tức

giận không? Trước kia em đồng ý kết hôn với anh ấy rồi.”

Trường Kiếm Tận Thiên ác thanh ác khí nói: “Nó dám!” (đúng ý thách nó dám )

“…”

“Hừ, có gan nó cũng không dám.” Ngữ khí của Trường Kiếm Tận Thiên rõ ràng đã hòa hoãn hơn.

Thiên Thiên ha ha cười.

“Thiên Thiên, chúng ta hẹn gặp mặt lần nữa đi.” Trường Kiếm Tận Thiên bỗng nhiên nhắc lại.

Thiên Thiên hết sức cả kinh, cô chậm chạp nói: “Tận Thiên, em rất cảm kích sự giúp đỡ của anh, nhưng em không nghĩ tình cảm trong trò chơi

của chúng ta lại dây qua thế giới thật.”

“Có phải chúng ta rất thân thiết?” Trường Kiếm Tận Thiên dồn dập hỏi.

“Phải.”

“Em cũng không ghét anh?”

“Ừ.”

“Vậy em có hảo cảm với anh không, có một chút nào không?”

Thiên Thiên do dự một chút, thành thật nói: “Có.”

Trường Kiếm Tận Thiên chấn động tinh thần: “Vậy chúng ta từ mạng phát triền sang đời thật thì có gì không đúng?”

Thiên Thiên cắn môi, hình ảnh Thẩm Hạo và Trường Kiếm Tận Thiên thay nhau hiện ra trong đầu cô.

Cô cũng từng do dự, từng mâu thuẫn, nhưng cuối cùng Thẩm Hạo vẫn là chủ nhân trái tim cô.

“Thật xin lỗi, em đã thích một người, em không muốn lừa dối anh.”

“Hắn là ai?”

Thiên Thiên bình tĩnh trả lời: “Anh ấy là cấp trên của em.”

“Nếu anh nhớ không lầm, lúc trước em nói hắn tự cao tự đại vô lý, lại tự yêu bản thân mình.” (nhớ kỹ à :-” )

“Em có nói vậy sao?” Thiên Thiên vốn dĩ không nhớ rõ.

“Em có nói qua.”

Thiên Thiên nhếch môi cười cười: “Cho là anh ấy tự cao vô lý, lại tự yêu chính mình, em vẫn thích anh ấy.”

Nói xong, mặt cô đỏ lan đến cổ. cô nhẹ nhàng cười, nghĩ thầm: Diêu

Thiên Thiên, mày hết thuốc chữa rồi, mày thích người ta đã đến trình độ

không tự chủ.

Màn hình máy tính ở một chỗ khác nửa ngày không có trả lời.

“Anh, còn ở đây chứ?” Thiên Thiên hỏi: “Tận Thiên, cám ơn anh đã tin

tưởng em vô điều kiện, còn nữa, tất cả những điều anh làm vì em, em đều

rất cảm động, nhưng em chỉ có thể xin lỗi anh. Nếu như anh hối hận, bây

giờ còn kịp, dù sao chúng ta cũng chưa kết hôn, em có thể lập tức trả

quà cho anh.”

“Thiên Thiên, thật xin lỗi, anh nghe điện thoại một chút.” Trường Kiếm Tận Thiên vội vàng đánh một dòng chữ.

“À.”

Thiên Thiên không phải không lo lắng, sợ lời của cô quá nặng, có lẽ

đã làm anh nội tâm yếu ớt phải trốn trong góc tường rơi lệ chăng?

Lúc cô từ bếp rót nước xong về phòng thì kinh hỉ phát hiện nhân vật đã lâu chưa xuất hiện, Tiêu Dao đang chào hỏi cô.

“Anh đi đâu vậy? Lâu rồi không gặp anh. Vô duyên vô cớ chơi trò mất

tích, em còn nghĩ anh xảy ra chuyện gì