
ân.”
Thiên Thiên không thể tin nổi.
Nguyệt lão nói tiếp: “Hai người đã qua được 3 khảo nghiệm. cửa thứ
nhất, khảo nghiệm lòng kiên trì xem hai người có bao nhiêu quyết tâm ở
bên nhau. Cửa thứ hai, có dũng khí cam nguyện vì đối phương trả giá. Cửa thứ ba, có đồng sinh cộng tử hay không. Hai người đều làm được, xin
chúc mừng.”
Lần đầu tiên Thiên Thiên cảm thấy trò chơi này không đến nỗi biến thái như vậy, không những không biến thái, còn rất triết lí.
Nếu không phải anh cố chấp, cô chỉ sợ mình đã sớm bỏ cuộc.
Nụ cười của cô so với muôn hoa nở rộ còn rực rõ vạn phần.
“Tận Thiên, chúng ta có thể thành thân rồi.” cô kìm lòng không được thốt ra.
“Đúng, nhưng không phải bây giờ.”
Thiên Thiên sửng sốt, họ đã phải trải qua ba cửa ải khó khăn hiểm trở, không phải là vì giờ khắc này sao?
“Anh không muốn qua loa như vậy.” Trường Kiếm Tận Thiên nói, “Đêm mai, anh chờ em.”
“Được.” Thiên Thiên trong lòng tràn ngập ngọt ngào đến phát ngấy.
Trước đó không để ý giờ giấc, hiện giờ nhìn góc phải màn hình đã thấy hiển thị 3h sáng.
Thiên Thiên uể oải nói một câu chúc ngủ ngon, vội vàng log out.
Trong mơ, hình tượng của Trường Kiếm Tận Thiên hình như cũng to lớn ngang Thẩm Hạo rồi.
Hôm sau đi làm, Thẩm Hạo và Thiên Thiên không chỉ vác cặp mắt gấu
mèo, hai mắt sung huyết, mà trên mặt anh có miếng băng keo cá nhân.
Diệp Tử trêu chọc nói: “Xem ra tối hôm qua không chỉ cùng nhau đi ăn trộm, còn bị người ta bắt quả tang.”
Thiên Thiên giả vờ không nghe thấy, xoay người đi rót trà.
Thẩm Hạo tiêu sái nhếch môi: “Diệp đại tiểu thư, gần đây bà thật là nhiều chuyện.”
“Xì.” Diệp Tử khinh thường nhíu đôi mi thanh tú.
Giữa trưa, Diệp Tử lại xáp đến phòng làm việc của Thẩm Hạo, chớp mắt: “Xem mặt mày của ông hớn hở, nhất định là có tiến triển.”
Cặp mắt đào hoa của anh cười đến cong cong, nhưng không trả lời cô.
“A, ông không nói, tôi chỉ có thể tìm Thiên Thiên tâm sự, buổi tối
mời cô ấy đi ăn cơm, ăn cái gì ta?” Diệp Tử vừa nói, vừa làm bộ xoay
người đi ra.
“Sợ bà rồi.” Thẩm Hạo rốt cuộc mở miệng nói.
Diệp Tử cười thật sự vô lại.
“Thật ra cũng không có gì, tối hôm qua cùng nhau ăn cơm, sau đó gặp cướp nên hôm nay mới biến thành bộ dạng này.” Thẩm Hạo nói.
Diệp Tử trước là cả kinh, sau đó nói: “Hôm qua sau khi hai người cùng nhau đi khỏi thì cả phòng nháo động cả lên. Hai người thật sự biết gây
ồn ào.”
“Hả?” Thẩm Hạo cười thành tiếng, “Thật sao?”
“Thẩm công tử là hoa đã có chủ, tim vỡ rơi đầy đất.” Diệp Tử tấm tắc
nói, “Xa không nói, trợ lí Ứng Dĩnh của tôi nè, sắc mặt muốn bao nhiêu
khó coi có bấy nhiêu khó coi a.”
Thẩm Hạo nhún vai, nói: “Diệp Tử, có một việc tôi muốn nhờ bà giúp.”
“Hân hạnh cống hiến sức lực.” Diệp Tử mấp máy môi.
Hôm nay sau khi tan ca Thẩm Hạo cũng không hẹn Thiên Thiên nữa, cô
nhớ mình còn có hẹn với Trường Kiếm Tận Thiên nên sớm trở về nhà.
Trên xe buýt, nhận được điện thoại của anh.
Thiên Thiên nỗ lực rút tay ra đám người chen chúc, tay chân luống cuống lấy điện thoại ra.
“Thiên Thiên, em đang ở đâu?”
“Em đang trên đường về nhà.” Đột nhiên xe dừng lại, Thiên Thiên bị trượt tay khỏi tay vịn, ngã vào người một phụ nữ trung niên.
“Không có mắt a.” người đó chửi ầm lên.
“Thật xin lỗi a.” Thiên Thiên liên tục giải thích, người phụ nữ đó thấy vậy cũng bỏ qua.
Thẩm Hạo nghe ra chút manh mối trong điện thoại: “Thế nào? Thiên Thiên.”
Thiên Thiên một lần nữa giữ chặt tay vịn, “Không sao, em mới đụng trúng người ta.”
“Xuống xe ở trạm gần nhất, chờ anh.” Thẩm Hạo dừng một chút, “Anh đưa em về.”
“Ách…không cần phiền như vậy.”
Thẩm Hạo mỉm cười:” Trước giờ anh không nghĩ đưa em về là một việc phiền toái.”
“Vậy…được rồi.”
Xe dừng lại, Thiên Thiên chen xuống.
Thẩm Hạo dựa người trên cửa xe, ấm áp tao nhã cười với cô.
Thiên Thiên ngập ngừng một chút: “Thật ra không cần phiền phức như vậy.”
“Em muốn anh nói lời ngon tiếng ngọt có thể trực tiếp yêu cầu, không cần vòng vo.” Nụ cười trên mặt Thẩm Hạo càng khuếch đại.
Thiên Thiên nhất thời nói không nên lời.
Anh trước giờ luôn làm người ta không thể phản bác.
Thẩm Hạo nắm tay cô, tim Thiên Thiên bỗng nhiên nhảy loạn xạ.
“Sau này để anh chở về, em không cần phải khổ cực chen chúc nơi công cộng mỗi ngày như vậy.”
Thiên Thiên còn chưa mở miệng, Thẩm Hạo lại nói: “Không phiền.”
Thiên Thiên cười ra tiếng, cô buột miệng nói: “Giống như em đây, một
viên chức nho nhỏ lại có tài xế riêng, thật sự là người sướng nhất trong công ty.”
Thẩm Hạo gật đầu, nói khoác không ngượng: “Huống chi tài xế riêng anh tuấn tiêu sái như anh vậy, thật là hiếm thấy nha.”
Thiên Thiên cười đến nghiêng ngã.
Thẩm Hạo vuốt mặt cô, cúi đầu một tí, làn môi lướt nhẹ nhàng qua má cô.
Máu trong người cô vọt thẳng tới mặt, chỗ bị anh hôn nóng bỏng như cháy.
Mắt Thẩm Hạo sâu thẳm, lần thứ hai cúi người xuống, Thiên Thiên chậm rãi nhắm mắt lại.
Lúc này cửa kính xe bị gõ vang.
Một ông cụ đứng trước xe, tốt bụng nhắc nhở: “Chỗ này đỗ xe trái quy
định, nếu không lái xe đi nữa sẽ bị phạt đấy.” ( ách tưởng cánh sát
giao thông ai dè cụ ông )
Thiên Thiên chớp mắt, bịt m