
.
Mễ Bác chạm đến ánh mắt lạnh như băng của Thiên Thiên, lập tức buông lỏng tay ra.
Trước lúc nhìn thấy chân tướng, Thiên Thiên sôi gan, nhưng lúc đối
diện họ, cô ngược lại rất tỉnh táo. Cô lạnh nhạt liếc nhìn Mễ Bác một
cái, mặt không biểu tình nói, “Chúng ta đi.”
Chuông điện thoại di động vang lên, Thiên Thiên nhìn màn hình, nhấn từ chối.
Lại vang lên lần nữa, lần thứ 2 cô lại nhấn nút đỏ.
Ở thời điểm hiện tại lời giải thích là sự che dấu, huống chi Thiên Thiên luôn tin việc mắt thấy. Cô vùi đầu vào game online, dường như chỉ có
như thế mới quên được tất cả những việc không vui.
Những lúc tâm tình không tốt, cần tìm nơi phát tiết, Thiên Thiên luôn “lạm sát vô tội” trong game. Người chắn giết người, phật chắn giết
phật, Tâm Hữu Thiên Thiên Kết gió thổi cỏ rạp, điểm kinh nghiệm để đứng
đầu tà phái tăng không ngừng.
“Thiên Thiên, bồ như vậy sẽ khiến quần chúng căm phẫn.” Lâm Hi ít khi online đang có lòng tốt khuyên bảo. Game online bởi vì muốn tránh hết
mức cảnh bạo lực và máu me nên thi thể những người chơi sẽ lập tức biến
mất, sau đó sống lại ở Tân Thủ Thôn, vì thế Lâm Hi đứng ở Tân Thủ Thôn,
thấy cả đống người chơi bị Thiên Thiên giết sống lại sau đó mua trang bị quyết định kết đội báo thù.
Thiên Thiên càng giết càng hứng khởi, không thèm để ý. Bất kì ai tiếp cận cô trong vòng ba bước lập tức sẽ thu được thông báo của Hệ thống:
người chơi Tâm Hữu Thiên Thiên Kết ác ý công kích bạn. Sau đó, máu tươi
ba thước, trở lại Tân Thủ Thôn. Đương nhiên cũng có cao thủ đi qua,
nhưng cao thủ đều là người có phong độ, không ai tình nguyện cùng một cô ả gần như điên cuồng đụng độ.
“Thiên Thiên, bồ không sao chứ?” Lâm Hi thăm dò. Hồi chiều ở đồn cảnh sát, Thiên Thiên bình tĩnh đến không ngờ, cô mồm miệng rõ ràng đem
chuyện đã qua tự thuật một lần, thậm chí không cần Lâm Hi bổ sung thêm
bất kì cái gì. Nhưng Lâm Hi cùng cô là bạn bè mười mấy năm, biết rất rõ
cô, Thiên Thiên là người “ngoại cương nội nhu”, trên mặt càng gió yên
sóng lặng, nội tâm thì đang dâng trào sóng thần, không cho cô phát tiết
một chút, cô sẽ điên mất.
“Mình không sao.” Thiên Thiên rốt cục trở lại khu vực an toàn mới rãnh rỗi trả lời tin nhắn của Lâm Hi.
Lâm Hi vẫn lo lắng cho cô, “Thiên Thiên, đừng ở nhà buồn bực, chúng ta đi hát đi.”
“Không đi.” Thiên Thiên từ chối, cô biết Lâm Hi quan tâm mình, chẳng
qua, có một số việc chính mình phải tự đối mặt, người khác không thể
giúp cô.
Lâm Hi còn đang muốn khuyên bảo, Hệ thống lại báo tin: Thiên Sơn phái Cửu Đại Kiếm Khách gửi thư quyết đấu cho Tâm Hữu Thiên Thiên Kết, Tâm
Hữu Thiên Thiên Kết đã ứng chiến.
Lâm Hi kinh hãi, cô tuy không giống Thiên Thiên, rất mê game, nhưng
cũng biết rõ quyết đấu nghĩa là gì. Cô không kịp đánh chữ, nhấc điện
thoại gọi qua, bên kia mới nhận máy, cô lập tức nói: “Thiên Thiên, bồ
điên rồi.”
Thiên Thiên trấn định tự nhiên, nói: “Bồ phải tin tưởng thực lực của
mình chứ.” Cô cũng không ngốc, nếu như không nắm chắc phần thắng, cô
tuyệt đối sẽ không quyết định đấu.
Cúp điện thoại, Thiên Thiên theo chỉ dẫn của Hệ thống đi tới đỉnh
Thiên Sơn, đối phương muốn chiếm ưu thế sân nhà, cô cũng lười cùng bọn
họ so đo.
Thiên Thiên sớm đã xem qua tư liệu của họ, đối phương tuy rằng người
đông thế mạnh, lại tự xưng Cửu Đại Kiếm Khách, nhưng trên thực tế, điểm
kinh nghiệm và lực chiến đấu so với cô còn thua một bậc.
Cô còn chưa đứng vững, đã có người xông tới một chiêu, cô cười lạnh
một tiếng, không chút hoang mang, đem con chuột kéo đến mục kĩ năng,
chọn sử dụng Huyền Cơ Kiếm Pháp luyện đến cấp cao, đây là kĩ năng mạnh
nhất, cô từ mới xế chiều đã khóa cửa trong phòng chơi game, người có
chút mệt mỏi, hơn nữa ngày mai còn phải chiến đấu thêm một trận “thực
tế”, cô cần tốc chiến tốc thắng.
Cô đánh vài chiêu tinh diệu nhất trong Huyền Cơ Kiếm Pháp, 9 người đã bại 2, cô đang muốn hạ sát thêm, hệ thống lại báo có tin mới, cô mở
từng cái từng cái, đều là tin của 9 người đó, đầy kín màn hình, cô không còn cách nào phát chiêu, sắp tức điên. Chờ đến khi cô khó khăn lắm mới
tắt hết khung tin nhắn, nhìn lại đã thấy mức máu còn lại 1 giọt duy
nhất, lập tức nuốt vào một đống thuốc bổ sung thể lực và viên thuốc máu, khôi phục lại như cũ.
Thiên Thiên biết cấp bậc không bị hạ, vốn nghĩ chỉ đánh ngất xỉu bọn
họ, hiện tại tuyệt đối không tha, cô liên tục phát chiêu, chém này chém
này, đem 9 người tống về Tân Thủ Thôn, một người bị rớt 1 bậc.
Thiên Thiên là người yêu ghét phân minh, có thù tất báo, bọn họ hèn
hạ vô sỉ chọc giận cô, cô đi theo sau bọn họ, lại đem mỗi người giết
thêm một lần mới giải mối hận hết trong lòng.
Vừa mở ra cửa sổ tin nhắn, tin của người lạ liên tiếp không ngừng ào
ạt nhảy ra, Thiên Thiên nhẫn nại xem hết, nhìn tới mấy tin cuối nhịn
không được cười thành tiếng.
“Có gan đừng chạy, ngươi chờ coi.”
“Chúng ta tìm người đối phó ngươi, đến lúc đó đừng khóc.”
Trong TV những kẻ du côn bị hiệp sĩ đánh chạy trối chết trước khi đi
đều bỏ lại 1,2 câu hù dọa để giữ mặt mũi, cùng cảnh tượng trước mắt
giống hệt làm tâm tình Thiên Thi