
ó chút
không được tự nhiên, bởi vì trước đó một thời gian, nàng thật cho là đệ
ấy làm ra chuyện không người nào có thể tha thứ.
"Hừ!" Cho đến
khi nàng đánh cái thứ ba Tiền Quân Bảo mới phản ứng được, ngay sau đó
giữ chặt cổ tay nàng, ánh mắt hung dữ, "Tỷ dám đánh ta?" Lời nói còn
chưa dứt, thì người đã bị một cước đá bay.
Da mịn non mềm môi hồng răng trắng chính là hắn, cứ như vậy bị hạng người không chút nào"thương hoa tiếc ngọc", một cước đá bay.
Tiền Quân Bảo phản ứng nhanh chóng đứng lên, khi tầm mắt nhìn tới hai ba
người đánh tới, chính là mấy người Trương Tứ Thư Trương Ngũ kinh. Cổ Vô
Song mới yên lòng.
Vừa mới thấy, tức thì Tiền Quân Bảo bị đá bay, nhưng nàng vẫn không thấy chồng nàng.
Chỉ là mới một đêm, lại như cách ba thu, nghĩ muốn chàng nhưng cũng vô
dụng. Hơn nữa chàng đã làm gì? Chỉ một đêm mà thôi, mà đám râu ria kia
lại chiếm cả nửa bên mặt, cộng thêm mệt mỏi thức trắng đêm không ngủ
cùng với lo lắng chưa kịp biến mất, xem ra là có chút suy sụp rồi. . . . . . Nhưng khí thế hiên ngang của chàng, ngược lại càng thêm quyến rũ
động lòng người.
Hại trái tim nhỏ bé của nàng không cẩn thận đập tình thịch, chàng cha của đứa bé.
"Tiểu thư tiểu thư!" Xuân Đào mang theo tiếng khóc nức nở chạy về phía nàng.
Sao ngươi cũng tới? Cổ Vô Song giật giật khóe miệng, nói không ra lời, Lâm
Văn Thăng cũng kịp thời xông ra, giải á huyệt cho nàng.
Đầu tiên
Chân Bất Phàm xác định nàng cùng hài tử không việc gì, sau đó mới dời
tầm mắt sang người toàn thân có gai đệ đệ cùng mẹ khác cha.
Rất khác khi ở thành Hoán Sa, hắn nhất định không có ý định bỏ qua cho tên trước mắt rồi.
Tiền Quân Bảo a một tiếng vọt lên, đánh nhau với Chân Bất Phàm, không thể nghi ngờ là lấy trứng chọi đá, hoặc là ỷ lớn hiếp nhỏ.
Công phu Tiền Quân Bảo đều là Chân Bất Phàm dạy, tự nhiên đánh không lại
hắn, cộng thêm lúc này Chân Bất Phàm rõ ràng tức giận ở trong lòng, cho
nên hai ba lần, tiểu tử kia liền như con gà bị chàng bắt ở trong tay.
Canh giờ đã không còn sớm, trên đường phố chẳng biết lúc nào vây quanh không ít người, sau đó dưới con mắt mọi người, bàn tay của Chân Bất Phàm cũng không chút nào do dự, đánh vào mông của Tiền Quân Bảo.
"Bốp!"
Một chưởng này, không ngừng vỗ vào trên mông Tiền Quân Bảo, còn vỗ vào trên mặt của hắn, vỗ vào trên tôn nghiêm của hắn.
Cái này rõ ràng phương thức là dạy dỗ tiểu hài tử!
"Bốp!!"
Chân Bất Phàm xuống tay không chút lưu tình, sức lực rất nặng, một chưởng
đánh xuống, âm thanh kia chỉ cần nghe thôi người ta cũng cảm thấy sẽ rất đau.
"Bốp!"
"Ngươi buông ta ra ——!" Mặt của Tiền Quân Bảo sung huyết đỏ bừng, nhìn kỹ phía dưới, trong hốc mắt thậm chí có nước mắt.
"Bốp!"
"Buông ta ra, cái người khốn kiếp này!" Tiền Quân Bảo chỉ có thể như đứa bé,
không ngừng né tránh. Trong giọng nói còn mang theo tiếng khóc nức nở,
chỉ cảm thấy tất cả ngụy trang, đều bị người ta nhẫn tâm xé rách.
"Bốp!"
"Bốp!"
"Bốp!"
. . . . . .
Chân Bất Phàm mỗi một chưởng cũng đã quyết tâm, Tiền Quân Bảo toàn lực uốn
éo người, nhưng Chân Bất Phàm vẫn không nhúc nhích giữ lấy vạt áo của
hắn như cũ, sau đó giống như người làm cha, vẻ mặt lãnh túc
(lạnh lùng+nghiêm túc), đôi mắt ưng nhìn chằm chằm, môi mỏng mím chặt,
tiếp tục đánh.
Người ở chỗ này không một người nào dám mở miệng nói chuyện.
"Tiểu thư. . . . . ."
Cho đến khi nhìn thấy người công tử như ngọc trước kia bị đánh cho chảy
nước mắt, Xuân Đào mới dám kìm nén bực bội, thiện tâm đại phát, nghĩ
thay cho công tử như ngọc kia nói với tiểu thư một câu hữu ích………..Ai
ngờ. . . . . .
"Ngươi câm miệng." Biết dụng ý của Xuân Đào, Cổ Vô Song lên tiếng trước khi Xuân Đào định nói tiếp.
Tướng công nàng dạy dỗ đệ đệ, nha đầu này xen vào làm gì.
Xuân Đào cũng chỉ có thể ngoan ngoãn không lên tiếng, tiếp tục thương cảm
cho công tử Tiền Quân Bảo một mặt nước mắt nước mũi. . . . . . Ai, cũng
chỉ là đứa bé mười bảy mười tám tuổi mà thôi.
Nhân tiện ở trong lòng âm thầm quyết tâm, đời này, cả đời này, nàng tuyệt đối không thể đắc tội cô gia!!
Loại phương thức này, quá thương tổn tự ái rồi!!
Cho đến khi Chân Bất
Phàm cảm thấy tay đã mỏi, chàng mới ngừng lại, sau đó quay đầu lại ngắm
nhìn Cổ Vô Song, "Nàng không có sao chứ?"
Cổ Vô Song híp mắt, gật đầu một cái, sau đó cười cười, "Không cần
phải để ý đến thiếp, tiếp tục đi." Đứa trẻ này xác thực thiếu dạy dỗ, Vô Song Lâu kia là cái sọt lớn.
Chân Bất Phàm mới nhìn lại Tiền
Quân Bảo, hắn định co rúm người lại một chút, cũng không có nghe nương
tử đề nghị, mặt lạnh nói một câu, "Nói xin lỗi."
Trong giây phút Tiền Quân Bảo chống lại tầm mắt của Chân Bất Phàm, mới tìm trở về chút
tự ái đã bị tàn phá, quật cường hơi nhếch môi, giọng nói cũng có chút
nghẹn ngào."Ta không sai."
"Nói xin lỗi." Giọng nói Chân Bất Phàm càng lạnh lùng hơn, "Ta sẽ không nói lần thứ ba."
"Ta ——"
"Chẳng qua ta sẽ cởi quần" Trước khi hắn cự tuyệt, Chân Bất Phàm tàn khốc nói ra quyết định của chàng.
Hả………
Cổ Vô Song mới sợ run lên, rốt cuộc phát hiện, trước kia chàng đối xử với nàng như thế là vẫn còn nhân từ. . .