
g săn sóc, mở mí mắt tôi ra: "Ngoan, xem anh Cảnh Đào mà em thích nhất chút đi."
Tôi rơi nước mắt: "Chồng, em sai rồi, em thật sự sai rồi."
Viên Lãng cười híp mắt: "Lần này sai ở đâu?"
"Em sai rồi, em không bao giờ trêu chọc anh nữa. Anh tha cho em đi. Em thật không dám chọc anh nữa..."
"Vậy nếu lần sau tái phạm thì sao?"
"Lần sau mà đùa giỡn chồng thì anh cứ cột em lại, cầm tăm chống mắt em lên,
chiếu Cách Cách từ bộ thứ nhất tới bộ thứ ba." Viên Lãng rất cao hứng.
Cuối cùng anh cũng tìm được tử huyệt của tôi, buông tôi ra, đứng dậy mở
cửa nhận thức ăn gọi bên ngoài.
Mì rất nóng, thịt dê rất thơm, nước rất đậm đà. Tôi không cam lòng, vừa ăn vừa tính toán tìm sân khấu của mình về.
Viên Lãng hiểu rõ, cắn thịt dê, hỏi: "Đang nghĩ cách quỷ gì vậy?"
"Không có."
"Không có? Nhìn đồng tử em đảo tròn kìa."
"Có à? Đồng tử em đảo tròn à?"
"Còn nói không có. Vẫn còn đang đảo đấy. Đồng chí Dư Bội, em phải chấp nhận
thất bại, tổng kếtd☠đ☠l☠q☠đbài học kinh nghiệm, buông bỏ suy nghĩ phản
công cướp lại trong đầu đi. Đối đầu với chồng em, có thể có kết cục tốt
hả?"
Tôi hừ một tiếng, đẩy nửa bát mỳ sợi lớn tới trước mặt anh: "Em không ăn được nữa. Anh ăn giúp em đi."
Viên Lãng liếc nhìn: "Toàn là ớt."
Tôi nghiêm túc hỏi anh: "Lúc anh dã ngoại sinh tồn có ăn chuột chưa?"
"Ăn rồi."
"Châu chấu?"
"Ăn rồi."
"Rau dại?"
"Thường xuyên ăn."
"Vậy mà anh còn kiểu cách gì? Ăn nhanh lên, không được lãng phí." Dứt lời,
tôi cứ thế mà đi đổ đầy túi chườm nóng, che trên bụng, cắn hạt dưa xem
đài truyền hình trung ương.
Viên Lãng à Viên Lãng, hai ta còn vài chục năm phải sống với nhau, còn nhiều thời gian, tục ngữ nói: Vô địch
là tịch mịch. Em sẽ không để anh tịch mịch. Tôi nhìn ông chủ Thịnh, cười gượng: “Thịnh tổng, tôi đi công tác ở Thượng Hải mới về.”
Ông chủ Thịnh cười như gió xuân phe phẩy: “Không tệ, hoàn thành khá tốt,
năm tới chúng ta tiến quân đến Thượng Hải công lao của cô rất lớn.”
“Vậy lần này…” Tôi nhắc nhở ông ấy đừng chuyển đề tài.
Tổng giám đốc Thịnh thân thiết như anh trai: “Tiểu Dư, thế kỷ hai mươi mốt cái gì quý giá nhất?”
“Người có tài.”
“Vậy đối với ngành khách sạn ở thế kỷ hai mươi mốt điểm gì quan trọng nhất?”
“Đặc sắc.”
“Cái gì gọi là đặc sắc?”
“Là liên tục làm cho người ta cảm thấy mới mẻ thoải mái, mà ở nơi khác không tìm được trải nghiệm mới lạ đó.”
“Cho nên chúng ta phải không ngừng học tập, liên tục đổi mới. Cô không phát
hiện ra điểm đặc sắc của tập đoàn chúng ta đã bắt đầu lạc hậu rồi sao?”
“Quả thực có chút, khách sạn khác cũng bắt đầu mô phỏng theo chúng ta, với lại chi phí cũng thấp hơn.” Tôi thành thật.
“Đúng vậy, Tiểu Dư, tôi vẫn cảm thấy cô là trợ thủ đắc lực nhất của tôi, có
văn hóa, có chuyên môn, thông minh, có tầm nhìn xa, dũng cảm…”
“Được rồi, được rồi, Thịnh tổng, tôi đi, tôi đi được chưa, ông còn khen tôi
như thế nữa tôi sẽ nôn mửa.” Thật là một ông chủ xảo quyệt, không cho
thương lượng.
“Nói đi, lần này sẽ đi đến vùng hẻo lành nào?” Tôi cam chịu số phận.
“Nghe cô nói, cái gì mà vùng hẻo lánh? Đó được gọi là vùng tập trung dân tộc
thiểu số, khắp nơi đều là đặc sắc.” Tổng giám đốc Thịnh xóa nạn mù chữ
cho tôi.
“Cũng không nhất định phải là dân tộc thiểu số chứ?”
“Tiểu Dư, cô đã quên, về đặc sắc dân tộc có một câu nói rất nổi tiếng, là gì ấy nhỉ?” Tổng giám đốc Thịnh rõ ràng đang giả ngu.
“Càng dân tộc, càng thế giới.” Tôi cắn câu.
“Đúng rồi, cho nên lần này cô phải đi thêm vài nơi, đi sâu khai thác một số
điểm bán hàng. Làm xong, tháng sau thêm tiền thưởng.”
“Vậy nếu không có cái gì đáng giá?”
“Có, sẽ có, những thứ chúng ta nhìn quen đối với người khác có lẽ sẽ có sức
hấp dẫn chết người. Cô phải đi khám phá, khám phá thật tốt …”
Tổng giám đốc Thịnh vừa nói vừa vỗ vai tôi, đưa tôi ra khỏi phòng làm việc.
Tôi bất đắc dĩ gọi điện thoại cho Tiểu Duệ: “Này, tôi đây. Anh có bạn tộc Mao ở phía nam không?”
Người đón tôi vừa gặp mặt liền tự giới thiệu: “Xin chào, tôi họ Mao.”
Tôi sửng sốt: “Mèo?”
Người được cử đến giải thích: “Chính là con hổ Hổ, dùng làm họ gọi là miêu.”
Này thật sự chưa nghe nói qua, chọn thời điểm tốt nói chút chuyện phiếm, ở
đây có cái gì không có chuyện xưa tích cũ ..., thú vị.
Gặp lúc
họp chợ, dọc theo hai bên chợ là lều vải dựng thấp thấp, các loại sản
vật núi rừng bày la liệt, quần áo, hàng hóa nhỏ dùng hằng ngày … Sắp tới giữa trưa, đồng chí lão Hổ muốn mời tôi ăn cơm.
Nơi thị trấn
nhỏ, có loại náo nhiệt sâu sắc mang theo chút mộc mạc thôn quê làm hài
lòng thỏa dạ. Tôi và lão Hổ ngồi xuống ở một lều sát đường, chủ quán là
một cô gái trẻ.
“Hai phần cơm thịt bò xào.” Lão Hổ gọi.
Tôi không có ý kiến, nhập gia tùy tục. Quả nhiên, chủ quán bày chén đũa,
đưa nước chấm, chút thức ăn, sau đó xoay người lại lấy ra một miếng thịt bò tươi sống từ trong tấm vải trắng đậy trên cái mẹt, để lên thớt cắt.
Lách cách cắt xong, nhanh tay nhanh chân bỏ vào chảo dầu, đảo hai ba cái liền bưng lên bàn. Đúng là thịt bò tươi sống, cắt qua loa một chút,
cũng không ướp gia vị, cũng không dùng bột tương. Tôi rất nghi ngờ, đồ
chơi