XtGem Forum catalog
Gả Cho Lâm An Thâm

Gả Cho Lâm An Thâm

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324804

Bình chọn: 8.5.00/10/480 lượt.

g, anh là đòn sát thủ vô địch của em!”

“…”

“Chồng à, anh ngồi sau đi, anh cầm điện thoại cho em. Nếu có cuộc gọi đến anh nhấc máy cho em là được!”

“…”

“Trời ạ! Lâm An Thâm, sao anh lại nặng như vậy!”

“…”

“A…! Thì ra đây là xe đạp Hà Lan! Không quen!”

“…”

“Chồng à, đừng xếp gọn chân như vậy, giúp em đạp xe đi!”

“…”

Hà Lan, tháng năm, đây là khoảng thời gian thời tiết đẹp nhất, hoa

tulip nở rộ, đồng cỏ xanh mơn mởn, ngay cả động vật cũng rất có tinh

thần. Một ngày như vậy, tại ngã tư của hai con đường nhỏ có một đôi vợ

chồng Trung Quốc. Người vợ ở phía trước cố gắng từng vòng, từng vòng đạp xe, người chồng phía sau cũng vất vả đạp cùng, trong tay còn cầm một

chiếc di động. Ngẫu nhiên, có một chiếc xe tải đi qua, người trong xe

không nhịn được, ló đầu ra khỏi xe hỏi: “Do you need help?”

Người vợ gạt mồ hôi trên trán: “No–”

Người chồng thở phì phò: “Thanks…!”

Người trong xe nhún vai: “Ok!” sau đó nhấn chân ga, thả lại hai người họ ở phía sau.

Người vợ rất lễ phép vẫy tay chào.

Mồ hôi người chồng chảy ướt đẫm cả lưng áo.

Hai người tiếp tục ‘đạp’ xe đạp. Đạp được vài vòng nữa, Giản Lộ chịu

không được, chở anh như chở khối sắt lớn ở đằng sau vậy, cô đã mệt đến

mức không muốn đạp nữa rồi. Nhưng mà ngồi đằng trước ngắm phong cảnh

thích hơn, gió lớn, tầm nhìn lại càng rộng. Đến điểm dừng phía trước,

Giản Lộ lái xe đèo Lâm An Thâm liền biến thành Giản Lộ tiêu sái ngồi ở

phía trước cầm lái, mà một mình Lâm An Thâm ngồi sau đạp xe, đau khổ đạp từng vòng xe.

Rốt cục cũng tới nơi, Lâm An Thâm cảm tưởng như mình mới chạy marathon 3km.

Coi như Giản Lộ thức thời, cô lấy khăn tay ra cho Lâm An Thâm lau mồ

hôi, còn tặng kèm một nụ cười ngọt ngào: “Chồng à, anh vất vả rồi!”

Lâm An Thâm như bị điện giật, cười ngốc nghếch: “Không sao.”

Giản Lộ vẫn tiếp tục tươi cười: “Chồng à, anh ôm eo em là được rồi.”

“Anh đạp.”

“Rất nặng, em đạp cùng.”

“Anh đạp.”

“Thế thôi không đi nữa.”

“Anh dắt.”

Giản Lộ thảnh thơi đi trên cỏ, kéo theo cánh tay của Lâm An Thâm, dựa vào bờ vai anh, cô nhắm mắt lại hưởng thụ làn gió mát mơn trớn mặt

mình. Ở bên cạnh, Lâm An Thâm bị sự vui vẻ của cô thu hút, mỗi bước đi

đều như đang chắp cánh bay. Thì ra cuộc sống cũng có thể đơn giản như

vậy, lại có thể vui vẻ như vậy…

Đi mệt, hai người tìm một chỗ râm mát ngồi xuống. Thảo nguyên rộng

lớn, yên tĩnh, đôi lúc từ xa vọng lại tiếng còi hơi nhưng vẫn không phá

hư không khí hài hòa ở đây.

Không khí rất dễ chịu, Lâm An Thâm ôm Giản Lộ, Giản Lộ thoải mái nhắm mắt lại. Từng cơn gió thổi bay sợi tóc của cô, mà từng sợi tóc của cô

lại nhẹ nhàng lay động trái tim nhỏ bé của Lâm An Thâm. Lâm An Thâm cố

kiềm chế mong muốn muốn hôn lên gương mặt cô lúc này.

Giản Lộ thấy từ xa có một đàn bò, ngẩng đầu nói với Lâm An Thâm: “Chồng à, em nghĩ mình đã uống sữa từ mấy con bò này…”

Giây phút này không khí thật sự rất hài hòa, Lâm An Thâm cũng không muốn đáp lời mà phá vỡ bầu không khí ấy.

“Bò Hà Lan đều rất to…”

“…”

“Đây là loại bò gì vậy?”

“…”

“Sao tất cả đều là màu vàng nâu?”

“…”

“Giống như bò trong nước vậy… Bò sữa Hà Lan đều giống bò sao?”

“…”

“Vậy nói tất cả bò của Hà Lan đều có thể cho sữa?”

Lâm An Thâm thực sự luyến tiếc phá tan không khí này, nhưng mà anh vẫn không nhịn được mà mở miệng: “Vợ à…”

“Uhm?”

“Đó là dê…”

“…”

Nha ~~! Thời tiết thật tốt… Không khí mát mẻ… Rất thích hợp chợp mắt

một chút… Giản Lộ nằm trên cỏ, nhắm mắt lại, không quan tâm đến đàn bò…

không, là dê…

Lâm An Thâm cười cười nhìn dáng ngủ của cô, cũng nhắm mắt lại.

Mặt cỏ mềm, thoải mái giống như nằm trên nhung.

Để đầu Giản Lộ gác lên tay mình. Khép chặt vòng tay, cô sẽ lại càng gần anh hơn. Lâm An Thâm thỏa mãn nhắm mắt lại.

Cảm tạ ông trời.

Cuộc sống hiện tại so với giấc mơ còn hạnh phúc hơn. Cuộc sống của anh chỉ cần có cô bên cạnh thì cả đời đều trọn vẹn.

Giản Lộ… Hoa tulip có rất nhiều ý nghĩa, nhưng tulip hồng phấn chỉ có một nghĩa duy nhất.

Đó là tình yêu vĩnh cửu…

Lâm An Thâm nói: Em…

Ở Hà Lan, thấm thoát đã hai tháng.

Buổi tối, Giản Lộ ngồi phịch xuống sô pha xoa xoa chân. Hôm nay, hai

người vào nội thành dạo phố, mua không ít đồ linh tinh, chân cũng đi

không ít đường. Giản Lộ cảm thấy thành phố Amsterdam này thật giống một

người điên. Bọn họ trọ tại vùng ngoại ô này, không khí yên tĩnh, ôn hòa, thậm chí đi vài dặm đường mới nhìn thấy người. Nhưng mà vừa tiến vào

nội thành, những màu sắc rực rỡ của sự vật đập vào mắt, đám đông đi lại

khác hẳn với vùng ngoại ô.

Ha ha, nhớ tới lúc Lâm An Thâm chen chúc

trong đám đông, càng đi, mặt càng banh ra mà lại không dám biểu hiện

trước mặt cô, Giản Lộ không nhịn được, cười trộm một tiếng…

Phòng tắm truyền ra tiếng nước chảy ào ào. Hồ Ly vào tắm đã lâu… Thực ra, cô cũng biết, phàm là anh phải lặn ngụp trong đám người đó thì về

nhà nhất định phải trụ trong phòng tắm 1, 2 tiếng, riết cũng đã thành

thói quen.

Giản Lộ tùy ý nhìn lại đống chiến lợi phẩm ngày hôm nay, từ trong túi lôi ra một quyển sách, trang bìa là tiếng Hà Lan.

Cô vẫn nhớ rõ, quyển sách này lấy ở một con phố m