
cô ngồi lên giường, nằm bên cạnh anh, nhẹ nhàng hôn lên cái trán anh. Môi cô
lành lạnh, thân thể cũng lạnh.
Lâm An Thâm đắp chăn lên cho cô, giọng nói mơ hồ: “Sao lại lạnh như vậy…”
Giản Lộ vùi mặt vào ngực Lâm An Thâm, không hé răng nửa lời.
Lâm An Thâm ôm cô, nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng cô: “Ngủ đi…”
Chỉ một lúc sau, đại khái là mệt mỏi, Giản Lộ nằm trong ngực Lâm An Thâm ngủ rất nhanh.
Lâm An Thâm lẳng lặng ôm cô, hít vào hương thơm của cô. Ánh trăng rọi trên vách tường, anh có một đêm không mộng mị gì cả.
Lâm An Thâm nói: Anh là Lâm An Thâm
Sáng tinh mơ, Lâm An Thâm bị đánh thức. Mắt nhập nèm mở ra, nhìn đến
mặt trời mới nhú lên được một chút. “Làm sao vậy…?” Lại nhìn đến người
phụ nữ của anh, mắt hơi thũng nhưng mà có vẻ rất tỉnh táo.
“Anh nói chúng ta sẽ đi thảo nguyên.”
“Anh bảo là ngày hôm qua…”
“Nhưng bây giờ em muốn uống sữa!”
“Có Mengniu…”
“Uống hết rồi!”
“Trong túi hành lý còn đó…”
“…” Giản Lộ di qua chỗ vali lớn, quả nhiên trong đó còn vài hộp
Mengniu. Không phải anh nói ở Hà Lan mà uống Mengniu thì thật ngốc sao…
Hại cô không dám mang nhiều… vậy mà anh mang những chừng này…
Giản Lộ lấy ra môt hộp, còn muốn đánh thức anh nhưng mà người này đã
xoay người tiếp tục ngủ. Tối hôm qua anh làm trộm à…? Quên đi, không cần làm phiền anh. Giản Lộ đi đến bên cửa sổ, vừa uống sữa, một bên bắt
chước động tác của cha mẹ chồng ngồi.
Sữa rất thơm, tâm tình cũng tốt.
Trong tầm mắt là một cánh đồng xanh mướt, có vài con bò đang gặm cỏ,
xa hơn một chút có một vài đàn ngựa chạy qua, gió trời tràn ngập hơi thở tự do. Nhìn ra là mặt trời, trên giường anh ấy đang ngủ, trên ngón áp
úp là lời hứa hẹn cả đời… Hương vị hạnh phúc tràn ngập cõi lòng.
Bởi vì anh, cô lại yêu thương mảnh đất Hà Lan tươi đẹp mà hạnh phúc.
Đột nhiên, người đáng nhẽ đang ngủ Lâm An Thâm đứng dậy: “Giản Lộ, đừng uống sữa!”
Giọng nói bất thình lình khiến Giản Lộ sặc sữa: “Khụ… làm… làm sao?”
“Đừng uống nữa.”
Đầu Giản Lộ đầy dấu chẩm hỏi: “Sữa rất tốt mà…”
“Ai cho em bụng rỗng uống sữa?”
Giản Lộ lại uống một ngụm: “Trước kia vẫn hay uống như vậy! Không
sợ!” Hơn nữa, không phải vừa rồi là chính anh bảo cô lấy sữa uống sao…
Giọng Lâm An Thâm lại lớn hơn: “Vẫn hay như vậy?!”
Giản Lộ muốn cắn chính đầu lưỡi của mình, cô nhanh chóng xem hộp sữa
như là bom nổ chậm ném xuống bàn: “Không uống! Em không uống nữa! Ngủ!
Anh ngủ tiếp đi!”
Lâm An Thâm nhìn bộ dáng nghe lời của cô, nở nụ cười.
Nói mấy câu, mặt trời đã lên khỏi đường chân trời, ánh dương ấm áp chiếu lên nụ cười của anh. Giản Lộ ngây ra: “…”
Lâm An Thâm nhìn cô bị điện của mình làm giật, đắc ý, hoàn toàn hết
buồn ngủ. Đi đến trước mặt cô, xoa xoa đầu cô: “Không ngủ, anh không ngủ nữa. Hoàn hồn, em mau hoàn hồn đi.” Người vừa nói vừa đi vào phòng tắm, “Đánh răng, anh đi đánh răng. Rửa mặt, anh muốn rửa mặt…”
Vài giây sau, Giản Lộ mới thục hồi phản ứng. Thì ra là muốn đối câu với cô… còn tưởng anh bị bệnh gì rồi…
Ăn sáng một chút rồi hai người xuất phát đến thảo nguyên.
Hai người họ ở ngoại ô Amsterdam, nông trường cách đó cũng không xa.
Lâm An Thâm cưỡi xe đạp, đèo Giản Lộ trên con đường nhỏ ở nông thôn. Gió táp qua còn mang hương vị ấm áp của mặt trời, Giản Lộ hít no một bụng
ngọt ngào, miếng lẩm nhẩm lời bài hát yêu thích.
I love you baby and if it`s quite all right
I need you baby to warm a lonely night
I love you baby trust in me when i say
Bỗng nhiên, chuông di động Giản Lộ vang lên. Một tay Giản Lộ ôm eo
Lâm An Thâm, một tay mò vào túi xách lấy di động ra. Nhìn số điện thoại
hiển thị trên màn hình, nha…! Điện thoại truy hồn của Joey…! Giản Lộ
thét dừng xe, Lâm An Thâm tưởng xảy ra chuyện gì liền dừng lại ngay lập
tức. Không chần chờ, Giản Lộ quyết định thật nhanh đưa điện thoại đến
bên tai Lâm An Thâm.
Lâm An Thâm còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đã nghe một
giọng nữ gáo rú trong điện thoại: “Giản Lộ, đồ không có nghĩ khí! Bỏ lại một đống công việc cho mình rồi bỏ chạy! Mình chịu trận muốn xỉu rồi,
mà cậu còn không thải cho một cuộc điện thoại thông báo chỗ cậu! Mà mấy
ngày nay Anson cũng không đi làm! Không phải hai người ở cùng một chỗ
chứ?! Hứ! Cậu đang làm gì! Ở đâu? Khi nào trở về?”
Rốt cục giọng nói oang oang của Joey cũng dừng, Lâm An Thâm cũng đã
lĩnh chưởng của bà tám này, thay mặt Giản Lộ trả lời: “Cô ấy đang xin
nghỉ phép. Hà Lan. Thời gian tới có lẽ không về. Tất cả vấn đề về công
việc cô có thể tổng hợp lại rồi thương lượng với tổng giám đốc Hoa.”
Joey nghe được giọng nam, không phản ứng lại gì: “Mọi việc trong công ty đều đã rối tung lên rồi! Còn chạy đi Hà Lan?! Tại sao trong thời
gian tới không về?! Anh là ai?! Phiền anh nói với Giản Lộ thông báo có
khỏe hay không cho tôi!”
Lâm An Thâm nhíu mày: “Tôi là Lâm An Thâm.”
Một giây, hai giây.
Điện thoại nháy mắt bị ngắt.
Lâm An Thâm lộ vẻ mặt khó hiểu nhìn Giản Lộ.
Giản Lộ vừa cười lớn, vừa nói: “Cúp máy? Nhanh như vậy? Nói chuyện
còn chưa đến một phút! Nếu mà người nhấc máy là em sợ không biết tốn bao nhiên thời gian đâu! Chồn