
g phải cẩn thận thu chi! =.=
Nha ~! Công việc quản gia quả thực không dễ dàng! Hơn nữa còn phải để ý ông con trời bên cạnh đây!
“Chồng… Anh có biết thế nào mới là người đàn ông tốt không?”
“…” Không phải là rất rõ…
“Người đàn ông tốt biết giữ tiền riêng.”
“Ha.” Như vậy sao, không khó, khẳng định có thể làm được.
“Người đàn ông tốt biết đem tiền tiết kiệm đưa cho người nhà dùng.”
“Uhm~” Khó khăn không lớn… Anh thừa lúc Giản Lộ không để ý, nhanh tay nhét ảnh tốt nghiệp dưới đệm.
“Người đàn ôn tốt đều rất biết nghe lời vợ.”
“Uhm~.” Hoàn toàn có thể làm được… Giặt quần áo, lau nhà đều có thể sạch sẽ.
Giản Lộ ôm cổ Lâm An Thâm: “Chồng à, anh thật tốt!”
Lâm An Thâm hưởng thụ mùi vị hạnh phúc tràn ngập cõi lòng, bỗng nhiên nhớ tới cái gì…
“Vợ, ngày mai đưa anh chút tiền.”
“Bao nhiêu?”
“Bảy mươi vạn.”
Giản Lộ đẩy mạnh Lâm An Thâm ra: “Anh vừa mới nói cái gì! Bảy mươi
vạn là mấy năm tiền lương của em! Là tiền học cho con đến lúc học đại
học lận! Hồ ly nhà anh, em vừa mới nói gì đã quên?!”
“…” Lâm An Thâm vô tội nhìn Giản Lộ: “Chúng ta còn chưa đi hưởng tuần trăng mật… Anh muốn cùng em đi một chuyến…”
“Du lịch gì mà đắt vậy! Xuống Tứ Xuyên ba ngàn, lãng mạn một chút đi
Nhật Bản hết năm sáu ngàn, cho dù là xa hoa bay qua Châu Âu cũng là hai
vạn! Bảy mươi vạn anh tính kiểu gì vậy? Không phải anh luôn luôn thích
đơn giản sao? Du lịch tốn bảy mươi vạn, anh muốn lên bìa tạp chí à?!”
“Không phải, kế hoạch của anh đều rất đơn giản.”
“Đi đâu?”
“Hà Lan. Anh muốn cùng em đến đó xem hoa Tulip, còn uống sữa ở đó nữa.”
“Uhm, có thể, nhưng sao lại cần những bảy mươi vạn! Chúng ta ở nhà dát vàng anh vây cá sao?”
“Chúng ta ở một nông trại trên thảo nguyên, ăn đồ ăn bình thường của
người bản địa, nếu thích đặc sản gì thì mua một hai thứ là được rồi.”
“Nghe qua cũng không tệ lắm, có thể lo được, nhưng mà sao lại tốn hết bảy mươi vạn?”
“Năm mươi vạn thuê máy bay chuyên dụng, mười lăm vạn phí ăn và ở, năm vạn mua sắm. Anh còn định nữa nhưng quên đi.”
“Chúng ta chỉ có hai người sao phải bao máy bay?! Anh muốn dẫn đoàn à?!”
“Anh sợ ầm ỹ.”
“Mọi người đi máy bay đều ngủ, sao còn rảnh mà làm ầm?”
“Vẫn có tiếng hít thở.”
Giản Lộ đổ mồ hôi: “Vậy anh ngủ với em, em cũng thở mà.”
“Anh thích nghe.”
“Em là người, họ cũng là người. Tiếng hít thở đều giống nhau.”
“Không. Em là vợ anh, còn bọn họ không phải.”
“…” Giản Lộ hoàn toàn không nói gì.
“Vợ…?”
“…”
“Thứ Tư xuất phát.”
“Em còn chưa cùng thư ký xin nghỉ phép!”
“Anh đến làm là được.”
“Em còn muốn chuẩn bị cái gì. Cái gì em cũng chưa chuẩn bị… cái gì cũng chưa mua…”
“Chúng ra là đi du lịch không phải về quê thăm người thân.”
“Em muốn mua sữa Mengniu.”
“Hà Lan có bò sữa rất lớn.”
“Bò Hà Lan cũng không phải Mengniu.”
“Ngốc, đi Hà Lan uống sữa bò…”
“Ngốc thì ngốc luôn!”
“…”
“Em dùng bảy mươi vạn để đi uống sữa cùng 2 đồng để uống sữa có khác gì.”
“…”
“Tương lai còn phải dạy dỗ con dùng bày mươi vạn có thể uống được sữa của bao nhiêu con bò.”
Nghe đến câu này, ánh mắt bất đắc dĩ của Lâm An Thâm bỗng lóe lên một tia sáng. Không nói thêm gì nữa liền đẩy Giản Lộ lên giường.
“Làm sao? Anh nghiêm túc đi, còn chưa bàn xong chính sự!”
“Đây là chính sự!”
Giản Lộ còn muốn kháng nghị với Lão Hồ Ly, nhưng đã chậm một bước,
Lão Hồ Ly quen tay thục chân cởi bỏ quần áo cô, bắt đầu công trình tạo
người…
Lâm An Thâm vui vẻ hưởng thụ sự ngọt ngào của Giản Lộ, trong lòng lại nghĩ: Kỳ thật, một đứa con gái cũng không sai… quan tâm, giúp mẹ quản
gia… Lúc rảnh rỗi lại quấn lấy bố… Bất quá con trai cũng có thể giúp đỡ
bố bảo vệ mẹ… Con gái cũng tốt, con trai cũng không tồi, không biết thế
nào cho hay đây…
Tốt nhất là long phương đi, vậy càng dụng công…!
Lâm An Thâm nói: Em ám chỉ anh biểu hiện không tốt?
Rạng sáng, năm giờ, bầu trời còn chưa sáng hẳn, Giản Lộ với Lâm An Thâm bị từng hồi chuông liên tục phá tan mộng đẹp.
Giản Lộ mở mắt nhập nhèn, sờ sờ tủ đầu giường tìm di động của mình.
Nhìn, lại nhìn, không phải của cô… đẩy người bên cạnh: “Là của anh…”
Lâm An Thâm vẫn trong trạng thái nửa tỉnh
nửa mê, một tay còn đang ôm chặt lưng Giản Lộ, một tay với lấy di động
của mình, đặt bên tai: “…”
Giản Lộ thả mình xuống giường, chuẩn bị ngủ tiếp. Nhưng mà bên cạnh,
Lâm An Thâm bỗng nhiên ngồi đậy, nghe giọng người trong điện thoại, hai
hàng lông mày nhăn tít lại. Gương mặt ngái ngủ hai giây trước đã thay
bằng vẻ mặt nghiêm túc, Giản Lộ cũng dứt cơn buồn ngủ.
Lâm An Thâm gác máy.
Giản Lộ không hiểu hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Lâm An Thâm nhắm mắt hai giây, rất nhanh lại thay đổi sắc mặt: “Không có việc gì.”
Giản Lộ hồ nghi nhìn anh, vừa định nói gì thì điện thoại của Lâm An Thâm lại reo.
Chỉ kêu một lúc, Lâm An Thâm quyết đoán ngắt máy, còn tắt di động. Anh sờ sờ đầu Giản Lộ: “Còn thời gian, ngủ tiếp đi.”
Giản Lộ cũng rất muốn ngủ tiếp, tối qua Lão hồ ly làm ầm ỹ đến khuya
mới cho cô ngủ, xương cốt cô bây giờ đều rã cả ra rồi… Nhưng vẫn không
an tâm, nhìn sắc mặt của anh chắc chắn đã xảy ra chuyện gì rồi?
Lâm An Thâm liền dang tay ra, kéo Giản L