
không làm được gì. Bà chỉ vào Giản Lộ mắng:
“Giản Lộ, sao con phải dùng đến cách này để thách thức năng lực của tôi? Con không nên làm cho tôi vừa đau lòng vì Lâm An Thâm vừa đau lòng vì
con chứ?! Hai người có để tôi yên tĩnh một chút hay không?!”
Giản Lộ cúi đầu chịu cơn tức giận của Lâm mẹ.
“Con bé này có hiểu chuyện hay không cớ chứ?! Không phải đã bảo phải
yêu bản thân mình hay sao?! Chẳng lẽ con thật không nghĩ đến vì sao Lâm
An Thâm phải rời bỏ con?!”
“Con tội gì phải như vậy! Tra tần chính mình cũng chính là tra tấn chúng ta!” (Dạ, còn tra tấn cả cháu nữa.)
“Giản Lộ, tuy con với Lâm An Thâm bỏ nhau, nhưng vẫn là con gái của
mẹ! Mẹ đã để mắt, thích con rồi! Nhưng mà hành động tự hành hạ này của
con thật khiến mẹ thất vọng!”
“Lòng cha mẹ rộng, con gái đau, chúng ta làm cha mẹ càng đau hơn.” Lâm mẹ nghẹn ngào.
Giản Lộ áy náy, tay muốn kéo tay Lâm mẹ, nhưng bà vẫn rất giận, gạt tay cô ra.
Giản Lộ bắt đầu khóc: “Mẹ, con xin lỗi, con để mẹ lo lắng… Con cũng
rất yêu mẹ… Nhưng con với Lâm An Thâm cũng không tách ra… con sẽ tìm
được anh ấy… Sau đó tiếp tục ở bên nhau… Mẹ, con sẽ vĩnh viễn là con gái mẹ… là con dâu mẹ…”
Lâm mẹ không còn cách nào. Tại sao lũ trẻ đều hết hy vọng như vậy…
Nhìn đôi mắt sưng đỏ, nước mắt lưng tròng của Giản Lộ, người gầy khiên
người khác phải đau lòng. “Tình cảm với đứa nhỏ này cũng là khổ nhục kế, Lâm An Thâm như vậy chính là tử điểm của con.”
Giản Lộ hít hít cái mũi: “Mẹ, mẹ đúng là lợi hại.”
Lâm mẹ thở dài. Ôm Giản Lộ vào lòng.
Quên đi… Hai đưa nhỏ này ở cùng nhau là phúc kiếp, để cho lũ chúng nó tự định đoạt.
“Nó ở khu nghỉ dưỡng ở Vancouver. Đi tìm nó đi.”
Nước mắt chảy xuống, Giản Lộ nhẹ kéo góc áo Lâm mẹ. Trong ngực bà có
hương vị của người mẹ, Giản Lộ nhắm mắt lại, cắn môi, nước mắt chảy
xuống. Kỳ thật cô muốn nói, thời gian này cô sống rất mệt mỏi, rất khổ…
Nhưng mà.
Lâm An Thâm… rốt cuộc em còn tìm được anh
Lâm An Thâm nói: Anh xin em đi đi
Vancouver mấy ngày nay mưa dầm liên tục.
Giản Lộ đã tìm được khu nghỉ dưỡng mà Lâm An Thâm đang ở. Khu nghỉ
dưỡng chiếm một phần lớn diện tích của một quả đồi, giống như mấy tòa
biệt thự, mỗi một khu lại có phong cách kiến trúc khác nhau, tọa ở mỗi
quả đồi riêng biệt. Mỗi khu bên cạnh đều chuyên về một vấn đề tâm lý
khác nhau. Nhà cao hai tầng, hai khu cách nhau cũng đến 500 thước, có đủ loại cây cối phong phú. Giản Lộ cảm thấy khu nghỉ dưỡng giống như một
tác phẩm nghệ thuật, sang trọng mà im ắng.
Cũng đúng, nghệ thuật có thể trui rèn tính cách.
Nhưng mà tất cả có vẻ không tác động nhiều lắm tới Lâm An Thâm được.
Bác sĩ của Lâm An Thâm? Bone Bode, là bác sĩ mà Lâm mẹ mời từ Hà Lan
tới, cũng là bác sĩ tâm lý từ nhỏ của Lâm An Thâm. Bác sĩ Phạm nói với
Giản Lộ tình trạng gần đây của Lâm An Thâm liên tục đi xuống, không nên
quấy rầy anh, nhất là lúc trời nhiều mây. Giản Lộ đành phải theo bác sĩ
đến phòng bệnh của Lâm An Thâm, bác sĩ đi vào trước, sau đó tự mình nhìn từ phía xa.
15 phút sau, bác sĩ đi ra.
Giản Lộ lập tức hỏi tình hình của Lâm An Thâm.
Bác sĩ không trả lời ngay, ngược lại hỏi Giản Lộ một số vấn đề.
“Lúc ở Trung Quốc, hai người đều ở cùng nhau?”
“Đúng vậy. Tôi là vợ anh ấy.”
Bác sĩ Phạm có hứng thú đánh giá Giản Lộ: “Cô… là Giản Lộ?”
Giản Lộ ngạc nhiên khi bác sĩ biết cô: “… Đúng, là tôi.”
Bác sĩ Phạm hiểu ra, nở nụ cười, dơ tay ra với Giản Lộ: “Xin chào Lâm phu nhân.”
Mặt Giản Lộ nóng lên: “Xin chào.” Nắm lấy tay ông.
Bác sĩ Phạm nói: “Lâm phu nhân, tôi biết cô hơn mười năm rồi. Cô
thích xem ti vi, nhất là phim nhiều tập; thích tóc dài với quần áo màu
trắng; thích thực tế, ví dụ như muốn có 110 đồng nguyên chứ không thích
hoa hồng. Tôi còn biết rất nhiều về cô.”
Giản Lộ kinh ngạc.
Bác sĩ Phạm chậm rãi giải thích: “Tôi cũng không khác gì nhìn Lâm An
Thâm lớn lên. Mười mấy năm nay tôi vẫn theo dõi tâm lý của cậu ấy. Tôi
với cậu ấy trị liệu, nói về cô là nhiều nhất. Lúc nói về cô Lâm An Thâm
mới đồng ý nói chuyện với tôi, nói cũng nhiều.”
Giản Lộ cúi đầu.
Bác sĩ Phạm dễ dàng hiểu cảm xúc của Giản Lộ: “Muốn gặp cậu ấy… cũng không dám?”
Giản Lộ gật đầu, lại gật đầu. Đúng vậy, cô từng nghĩ đến lúc gặp lại
Lâm An Thâm sẽ chỉ thẳng vào mũi anh mà mắng. Nhưng mà, bây giờ chỉ cách một bước chân có thể gặp lại anh, mà cô lại muốn lùi bước. Lần nay Lâm
An Thâm trốn đi, Giản Lộ đối với tất cả của anh đều cẩn thận hơn. Cô
luôn sợ hãi, có thể có một giây nào đó, Lâm An Thâm lại đột nhiên biến
mất nữa…
Vì thế, cô rất thận trọng.
Bác sĩ Phạm vỗ vai Giản Lộ: “Lâm phu nhân, nếu ngày mai thời tiết
đẹp, cô nên nói với Lâm An Thâm là cô đã đến. Nói chuyện với cậu ấy, có
thể khắc khẩu, thậm chí có thể làm cho cảm xúc của cậu ấy không tốt.”
Giản Lộ mở to hai mắt. Đây là quyền uy của bác sĩ sao… giải thích thật lạ lùng…
Bác sĩ Phạm hiểu được nghi ngờ của Giản Lộ: “Hai tháng nay Lâm An Thâm rất khép kín, cậu ấy cần một liều kích thích.”
Giản Lộ lo lắng: “Có thể… rất kích động… dễ dàng mất kiểm soát? Tôi không muốn làm hại đến anh ấy…”
Bác sĩ không nói thêm gì, chỉ ví dụ: