
g gần nhau hơi thở càng trở nên dồn dập hơn. Đôi tay run
nhẹ muốn chạm đến cô, muốn vuốt ve yêu thương để vợi hết những khát khao mong
nhớ bấy lâu. Nhưng một cơn dằm nhưng nhức nào đó ngăn giữ anh lại. Anh chờ cô mở
rộng trái tim để giải thoát cho anh khỏi mọi sự kìm kẹp. Và cô run rẩy chờ đợi
những xoa dịu tổn thương từ anh.
Nhưng rồi chẳng có gì cả. Không có ôm ấp vỗ về, cũng chẳng lời
lẽ tha thiết. Một cuộc tái hợp thật lạ lùng. Hờ hững. Hững hờ. Anh ngồi bên giường
cô lặng lẽ đếm những giọt dịch chảy tí tách. Na ủ ê cúi nhìn đôi tay gầy trơ
xương đang xoắn xuýt vào nhau của mình và tiện che cả vệt sáng nhức mắt từ chiếc
nhẫn kim cương nữa. Họ ngồi sát bên nhau, lắng nghe được cả hơi thở và nhịp tim
của nhau. Vậy mà như thể có một bức tường ngăn cách.
Đêm đã khuya lắm mà Na vẫn ngồi như thế. Vĩnh Uy cố giữ cho
giọng mình tự nhiên, anh nói:
“Muộn lắm rồi, ngủ đi em!”<>
Cô nghe giọng anh sao mà xa xôi, sao mà lạnh nhạt. Như thể
anh chỉ là một ảo ảnh vọng về từ giấc mơ. Na ngoan ngoãn nằm xuống, cô tự kéo
chăn và nằm quay lưng lại anh. Để nước mắt tha hồ rơi trong im lặng. Nhìn vệt
máu trên khóe môi anh, cô hiểu. Cô hiểu anh bị ép buộc… ép buộc về bên cô. Với
những ý nghĩ hoang mang tủi thân như vậy làm sao có thể yên giấc, tâm trí như
lang thang mê mệt trong cơn vô vọng.
***
Ngày mới lại sang. Sự gượng gạo xa cách chẳng hề thuyên giảm
mà vẻ như càng nới rộng. Nỗi căng thẳng cũng bị giãn đến mức tối đa. Nếu như
khi bùng vỡ. Hoặc là sẽ hóa giải mọi trúc trắc hoặc sẽ vô tình làm tổn thương
thêm lẫn nhau.
Như lúc này đây. Uy nhìn bát canh vẫn đầy nguyên đang dần
nguội. Cô chẳng chịu động đến dù một chút.<>
Anh bưng bát canh lên khuấy đều rồi xúc lên một thìa vơi.
“Canh gà hầm thuốc bắc rất tốt cho người ốm. Mất bao nhiêu công vú Lan đấy. Em
phải ăn mới có sức chứ!”
Na lắc đầu né thìa canh anh đưa lại gần, cô thực sự không muốn
ăn gì cả, không thể nuốt nổi.
“Một chút thôi!” Anh cố nài, lông mày nhíu lại thấy hơi bực
vì cái tính ương ngạnh của cô.
Na vẫn lắc đầu nguầy nguậy nhất định không chịu, môi mím chặt,
mặt thì cúi gằm.
Vĩnh Uy tức giận gằn mạnh chiếc thìa xuống bát khiến nước
sánh cả ra ngoài, anh quát lên: “Em làm sao thế hả? Em muốn thế nào đây?” Nỗi
chua cay đắng nghét trong lòng khiến anh không ghìm được những lời nói làm tổn
thương cô: “Hay anh gọi Duy Khang đến cho em!??”
Lệ Na ngỡ ngàng nhìn anh bằng cặp mắt long lanh ngập nước.
Uy không thể chịu đựng thêm nữa, anh đặt mạnh bát canh xuống chiếc bàn đầu giường
rồi bước ra ngoài với khuôn mặt hằn nét u ám, giận dữ.
Còn lại mình cô trong căn phòng bệnh chợt hoang lạnh như một
nắm mồ, nước mắt thi nhau lã chã rơi hòa cùng tiếng nấc kìm giữ. Anh đi rồi, cô
biết mà, anh đã đi rồi.
Na đau khổ tự nhủ. Vậy là hết thật rồi. Tất cả đã chấm hết.
Anh đã rời bỏ cô thật rồi, chỉ để lại cho cô sự vụn vỡ hoàn toàn này thôi.
Không khí thoáng đãng bên ngoài khiến tâm trí anh dịu đi phần
nào. Cánh tay chống trên lan can hành lang bệnh viện, Uy lướt mắt nhìn xuống
khoảnh sân bệnh viện với những luống hoa trồng xen. Hơi thở lắng dịu dần dần.
Anh tự thấy mình thật vô lý. Mày đúng là đồ điên, mày làm sao thế hả?
Tiếng chuông điện thoại vang rền giục giã, hồi lâu anh mới
nhấc máy. Đầu bên cô thư ký hoảng hốt mong anh đến ngay, chuyện công việc rất cấp
bách. Anh nói cô tự giải quyết lấy nhưng cô thư ký nói việc hệ trọng liên quan
đến vận mệnh cả tập đoàn, Vĩnh Uy đành bảo chờ anh sẽ đến ngay.
Trở lại phòng bệnh, lại gần thân hình đang ôm chặt gối co ro
ngồi rấm rứt khóc của Na, anh nhẹ giọng hơn nhưng vẫn đôi phần lạnh nhạt:
“Đừng khóc nữa! Em khiến anh mệt mỏi đấy. Bây giờ anh phải
đi, việc gấp. Em ăn đi! Khi nào em khỏe lại chúng ta sẽ nói chuyện sau.”
Cô sợ anh quá, sợ sự lạnh lùng đến vô cảm của anh, sợ cơn
nóng giận mà anh đem đến. Chẳng dám đòi hỏi, chẳng dám dằn dỗi nữa đâu. Na gật
gật đầu nén cơn đau lại, tay run run với bát canh tự ăn, cố tỏ ra vâng lời.
Thấy vậy anh cũng yên tâm hơn liền quay lưng rời đi.
Khu thương mại cảng, gồm nhiều tổ hợp lân cận đủ mọi lĩnh vực
giải trí phục vụ đời sống công nhân bến và giới thương nhân, thủy thủ thuộc các
tàu giao thương đổ về từ khắp nơi đã tạo nên mặt bằng kinh doanh rộng lớn, phát
triển. Một mỏ kim cương vô giá.
Cao Kiến với tiềm lực mạnh mẽ, chỉ trong vòng một năm đã gần
như thâu trọn toàn bộ hệ thống. Lợi nhuận thu về đếm không kể xiết. Con số khổng
lồ nếu công khai chắc chắn sẽ khiến không ít quan chức và bàn dân thiên hạ sởn
gai ốc. Chỉ biết rằng các cổ đông từ lớn đến nhỏ đều mặt mày hớn hở.
Tuy nhiên hiện nay một số vướng mắc nảy sinh rất nguy cấp.
Hàng loạt phòng nghỉ, quán bar, sòng bạc… đã thời ngưng hoạt động. Áp lực đến từ
phía nhà chức trách, ban quản lý sinh sự đòi Cao Kiến cắt bớt vài hạng mục, lấy
lý do việc một doanh nghiệp – dù doanh nghiệp đó lớn cỡ nào cũng không nên bao
quát, chiếm lĩnh quá nhiều cơ sở, dễ mất cân bằng và làm lệch lạc đường lối
kinh tế; điều quan trọng nhất là họ còn viện cớ vài tháng nay nguồn vốn nâng cấ