
ắn thì Vĩnh Uy và thằng nhỏ sẽ không đời nào thoát được khỏi
đây. Chỉ cần hắn nắm chắc trong tay số cổ phần được chuyển nhượng đó thì mọi việc
còn lại giải quyết cũng đơn giản.
Vĩnh Uy đồng ý với điều kiện của hắn. Lùi lại cách xa bọn
chúng thêm một chút. Mấy tên lâu la cũng rùng rình chuyển động theo nhưng đại
ca của chúng phẩy tay ngăn lại.
Tên đô con bặm trợn nhất trong số chúng được cử đứng ra trao
đổi. Hắn ôm chặt thằng bé con, tay lăm lăm con dao sắc nhọn sáng lóa. Bé Bin
cũng biết tình hình căng thẳng nên không dám kêu tiếng nào.
Hắn dừng lại cách Vĩnh Uy hơn một sải tay, đôi lông mày xếch
ngược lên ra ý chờ đợi.
Anh giơ tập giấy về phía tên đô con trước mặt, một tay vẫy vẫy
ra hiệu cho hắn mang bé Bin đây. Tên ấy nhìn anh bằng cặp mắt dữ tợn, môi mím
chặt căng thẳng, hắn từng bước gần lại. Một tay cũng giơ ra, tay còn lại nới lỏng
vòng ôm thằng bé hơn.
Hai bên gần sát lại nhau, bé Bin với hai tay về phía anh. Tất
cả bọn chúng đều quan sát với sự căng thẳng tột độ, không gian im phăng phắc chỉ
còn lại tiếng thở.
Khi anh đã nắm hờ được áo thằng bé, còn tên kia cũng chạm
tay vào tập giấy tờ. Vĩnh Uy liền dồn hết sức mạnh vào cẳng chân... tay ném mạnh
tập giấy tờ khiến nó vãi tung lên mặt tên đô con, hắn hoàn toàn bất ngờ... tay
còn lại anh giật mạnh thằng bé về phía mình. Đồng thời tung cú đá dồn hết sức đạp
thẳng vào bụng hắn.
Vĩnh Uy ôm chặt con lùi nhanh lại, cả bọn nổi lên tiếng rống
phẫn nộ... Nhưng cũng ngay khi đó tiếng còi rú rít, tiếng hô ngừng tay của cảnh
sát vang lên, cùng lúc hàng chục bóng áo xanh xông vào, tay giơ cao súng, miệng
hét tất cả ngừng tay.
Trong một thoáng tất cả đều hỗn loạn, kẻ thì chạy chối chết,
tên thì quá bất ngờ chết đứng. Tên mặt vàng không hiểu nổi, rõ ràng hắn đã cho
người theo sát thằng khốn kia từ lúc hắn lao đến đây, hoàn toàn không có một
bóng cảnh sát bám theo. Vậy mà...
Trong cơn điên cuồng không còn lối thoát, hắn cầm một khúc
côn bằng sải tay, gào lên một tiếng bi phẫn lao thẳng đến chỗ Vĩnh Uy đang ôm
thằng bé trong tay.
Anh dồn chút sức lực cuối cùng để bảo vệ con, nép đầu thằng
bé trong lòng, cánh tay giơ lên bắt lấy sức mạnh vùn vụt từ chiếc côn. Hai bên
giằng co quyết liệt, bàn tay đỏ lừ rớm máu. Anh cứ từng chút một cuốn lấy từng
khúc, từng khúc về phía mình. Và cuối cùng giằng mạnh khỏi tay hắn. Tên mặt bủng
thấy không còn vũ khí liền lao thân hình phì nộn của hắn lại, gầm lên như một
con thú.
Vĩnh Uy lại tung thêm một cú cước ngang mặt hắn, tên mặt bủng
ngã lăn ra đất.
Mấy người cảnh sát bước đến còng tay hắn lại. Mọi chuyện đã
kết thúc.
Anh ôm chặt thằng bé, thì thầm vào tai nó: “Không sao rồi,
không sao rồi! Bé con đừng sợ. Qua rồi.”
***
Vĩnh Uy mang con về cho Lệ Na, thằng bé áp đầu lên vai anh
ngủ ngon lành, bao nhiêu những điều đáng sợ, bao nhiêu khuôn mặt của những kẻ xấu
đều tan biến hết.
Người anh bê bết đầy máu, quần áo rách nát, chân tập tễnh.
Khi anh bước vào tất cả mọi người đều nhìn bằng con mắt mở to sửng sốt. Vĩnh Uy
đưa bé Bin cho Na, cô đỡ lấy thằng bé và nhìn anh thảng thốt, vội đưa một ngón
tay chạm lên vết thương trên khóe môi anh. “Chuyện gì vậy?”
Nhưng rồi Lệ Na lùi lại ngay, khuôn mặt hằn sâu tâm trạng khổ
sở.
Anh nhìn cô đăm đăm, khẽ nói cô hãy cho bé Bin đi nghỉ, thằng
bé đã rất mệt mỏi rồi. Còn lại mình Uy, anh sụp ngồi xuống chiếc ghế băng đặt
trên hành lang nối sảnh ngoài và dãy phòng bên trong. Những căng thẳng, mệt mỏi,
lo lắng như cùng lúc đổ sập xuống cộng với nhức nhối từ những vết thương bên
ngoài.
Lệ Na bước ra, trên tay ôm một bọc bông gạc và thuốc sát
trùng. Thả vào tay anh và nói: “Hãy tự chăm sóc vết thương cho mình!” Cô quay
đi nhưng Vĩnh Uy giữ tay lại.
“Em! Tại sao lại không nói cho anh biết?”<>
Na nhìn anh bằng ánh mắt không hiểu.
“Em định giấu anh đến bao giờ?” Ngước lên nhìn sâu vào mắt
cô, anh nói tiếp: “Lẽ nào em định không bao giờ cho anh được nhận con mình?
Lệ Na kinh ngạc: “Sao... anh biết?”
“Anh biết anh quả là một tên ngu ngốc khi suốt thời gian qua
không nhận ra con trai mình. Nhưng vì sao chứ, sao không cho anh biết sự thật?”
Lệ lại dâng ngập khóe mi, Na khóc cho bao tủi hờn xót thương
chợt vỡ òa khi những trăn trở bấy lâu đã trở nên sáng tỏ. Khóc cho những ấm ức
được vỡ tung để bớt đi bao chất chứa đè nặng tâm hồn.
Vĩnh Uy đứng dậy, anh hiểu cảm giác của cô lúc này, đưa tay
lau nước mắt trên má cô anh khẽ nói: “Anh sẽ bù đắp tất cả.”
Lệ Na đẩy anh ra, cô càng khóc dữ hơn. “Muộn rồi, đã quá muộn
rồi... bao nhiêu năm rồi, tôi đã chờ đợi, đã hy vọng. Có những khi tôi tuyệt vọng
và muốn quên tất cả nhưng thật ra chỉ là dối lòng, tôi vẫn luôn mong chờ... một
ngày lại được bên anh...” những lời nói thấm đẫm thổn thức, uất nghẹn tuôn
trào, “nhưng giờ thì hết thật rồi. Kết thúc rồi.”
“Anh không hiểu...”
Giọng cô như lạc đi khi nói tiếp: “Ba tôi... ba tôi. Sao anh
không cho ông ấy một cơ hội... tự tử, tự tử... sao anh nỡ... Tại sao chứ? Ba
tôi... ba đi rồi... quỳ xuống cầu xin... nắng nhức mắt quá... rơi...” Lệ Na
choáng