
rể họ, bây giờ em hẳn là phải đổi xưng hô gọi là anh rể họ phải không?”
Minh Hiên nhìn cậu gật đầu một cái, xưng hô này nghe thật không t
Tiếu Duệ thấy hắn phản ứng như vậy, nói tiếp. “Anh rể họ, dù anh có nghĩ thế nào, anh cũng không biết chị họ em chị ấy có bao nhiêu tra tấn người đâu, ba tháng này mỗi nửa đêm là chị ấy đều bắt em đi mua đồ ăn cho chị ấy, vậy mà gần đây lại còn thích ăn kem, nói thế nào cũng phải làm cho bằng được, mỗi ngày còn muốn ăn một loại khác nhau. Em thực sự là…” Rốt cuộc Tiếu Duệ cũng tìm được người để đòi bồi thường, vẫn lại nói tiếp không để yên.
“Nửa đêm em còn đi mua kem cho cô ấy ăn?” Giọng điệu lạnh lung cắt đứt cậu ta đang thao thao bất tuyệt.
Tiếu Duệ sửng sốt, giọng điệu này nghe như thế nào cũng không giống là cảm tạ, ngược lại còn có chút ý tứ trách cứ nữa.
Nghi hoặc gật gật đầu, giải thích. “Ân, là chị ấy…” nói nếu không ăn, sẽ ngủ không được.
Không đợi cậu nói xong, đã nghe thấy Minh Hiên đang giáo huấn Minh Nhan. “Về sau không được anh kem, ai mua cũng không được ăn, phụ nữ có thai ăn kem không tốt.”
“Không phải......” em muốn mua, Tiếu Duệ có chút khóc không ra nước mắt , câu này sao giống như đều biến thành lỗi của cậu vậy, là cậu cho phụ nữ có thai ăn kem, trời biết cậu oan uổng muốn chết, là chị họ nói nếu không chịu mua, chị ấy sẽ không cho cậu ngủ yên nên cậu mới phải đi mua, đáng tiếc giờ phút này người nào đó không muốn nghe cậu giải thích.
“Nếm thử cái này.” Minh Hiên chuyên tâm giúp Minh Nhan ăn cơm, một chút cũng không để ý tới người nào đó đang chịu đả kích nghiêm trọng.
Minh Nhan vừa cố gắng ăn hết những thứ trong chén, vừa áy náy nhìn về phía cậu em họ của cô, không phải cô không muốn nói đỡ cho cậu ta, thật sự cô là Bồ Tát đất qua sông, bản thân cũng khó bảo toàn a.
Tiếu Duệ thấy biểu tình áy náy của Minh Nhan, biết là cô không có khả năng làm sáng tỏ cho mình, nên quay đầu lại nhìn ba mẹ cậu, hai người kia lại làm bộ như đang cúi đầu ăn, nhìn cũng không thèm nhìn cậu, xem ra đã hết hy vọng, cậu thực hoài nghi cậu có phải do bọn họ sinh ra hay không a.
Tân Vãn cùng La Khương bên này lại càng không hy vọng, vẻ mặt đều là chế giễu, ô ô, cậu đã làm gì có lỗi với ai a, vốn còn hy vọng nhớ rõ vất vả trong ba tháng, chờ anh Minh Hiên đến, cậu sẽ tính nợ thật tốt với anh ấy, kết quả, ai…buồn bực a.
Nhìn biểu tình rầu rĩ của cậu ta, trong lòng mấy người tại bàn đều cười thầm, đáng đời nga, ai kêu nói nhiều như vậy, nói nhiều thì sai nhiều.
Tâm tình mọi người đều sung sướng ăn cơm chiều, đương nhiên trong số những người tâm tình sung sướng không bao gồm Tiếu Duệ còn đang buồn bực, không có biện pháp, ai bảo cậu nhỏ nhất, dễ khi dễ nhất làm chi.
Thấy Minh Nhan đã ăn no, Minh Hiên cũng chào mọi người rồi đứng dậy ôm cô trở về phòng, lý do là: Phụ nữ có thai cần phải nghỉ ngơi nhiều.
Xét thấy sắc mặt hắn không tốt, Minh Nhan cũng không dám phản kháng, chỉ dùng ánh mắt hướng cô mình cầu cứu, cô đã nghỉ ngơi cả buổi trưa rồi, giờ còn bắt cô nằm trên giường nữa chắc cô sẽ điên sẽ điên mất, Tư Đồ Cẩn lắc lắc tay, tỏ vẻ lực bất tong tâm, kỳ thật cô là muốn nhìn bộ dáng khổ sở của Minh Nhan ai bảo trước kia nó toàn khi dễ Minh Hiên làm gì.
Minh Nhan thấy cô mình là vẻ mặt xem kịch vui, nói thầm “Cô đáng ghét.” Liền chấp nhận số mệnh quay đầu đi, để hắn ôm trở về phòng.
Minh Hiên nhẹ nhàng đặt cô lên trên giường, dặn dò phải nằm yên, còn hắn sẽ đi tra xem mang thai phải kiêng kỵ cái gì, dù sao hắn đã chuẩn bị ba ba rồi mà một chút kinh nghiệm cũng không có.
Minh Nhan thấy hắn phải đi, vội vàng giữ chặt hắn lại để hắn ngồi ở bên cạnh, còn cô thì thuận thế tiến vào trong lòng hắn, kéo bàn tay to của hắn đặt lên bụng cục cưng trong bụng dịu dàng nói. “Bảo bối, đây là ba ba nga, ba ba đang sờ con, con cảm nhận được không?”
Cảm nhận được tay Minh Hiên đặt lên bụng cô có chút run run, Minh Nhan nhếch khóe miệng một cái tiếp tục nói. “Bảo bối, đừng sợ nga, ba ba có mặt thối thối, không phải không thích con đâu, là vì đang giận mẹ không sớm nói có con tồn tại cho ba ba biết, ba ba rất bất công nga, có con thì không yêu mẹ nữa. Ai u.” Minh Hiên lật mạnh một cái cắt đứt cô đang nói hưu nói vượn.
Lấy một cái đệm dựa đặt ở phía sau lưng cô để cô tựa vào, sau đó hắn chuyển lại nhìn bụng cô, lộ ra một nụ cười vô cùng dịu dàng, nhẹ nhàng vuốt ve bụng cô, giọng có chút rung rung nói. “Bảo bối, ba là ba ba, ba ba rất yêu con.”
Sau đó hắn nhìn người đang bị sét đánh — Minh Nhan bây giờ đang quệt miệng tức giận mà nói tiếp. “Rất yêu con cùng ma ma con.” Mắt đang ngắm người nào đó mà cười cong khóe mắt, khóe miệng cũng bất giác nhếch lên một cái, trong lòng đang chảy một thứ, thứ đó gọi là ‘hạnh phúc’.
~*~
Sáng sớm hôm sau, Minh Nhan liền mơ mơ màng màng bị gọi dậy ăn điểm tâm, tối hôm qua cô dùng chút thủ đoạn nhỏ, nói là mặt thối của hắn sẽ dọa cục cưng sợ, cho nên Minh Hiên đã không bày mặt thối ra với cô nữa rồi.
Ăn xong điểm tâm, Minh Nhan liền nằm trong lòng hắn ngủ bù, không có biện pháp, phụ nữ có thai đều dễ buồn ngủ, chưa đợi cô ngủ thì cậu em họ Tiếu