
ng đó, hoàn toàn không biết phải làm"> sao, bị người phụ nữ kia liên tục tát mấy cái.
Không bao lâu sau, thầy Tạ và chủ nhiệm lớp cũng chạy đến phòng học. Thầy Tạ ôm lấy người phụ nữ kia, kéo bà ta ra ngoài. Trước khi đi, thầy Tạ nhìn Thị Y Vân bằng ánh mắt vô cùng căm hận và bi thương.
Chuyện này rất ầm ĩ, cả trường ai cũng biết Thị Y Vân theo đuổi thầy Tạ. Ban đầu thầy Tạ chỉ bị đình chỉ công tác tạm thời.
Trải qua việc vợ của thầy ấy là La Minh Tuệ làm"> loạn, trực tiếp bị nhà trường đuổi việc, ngay cả chủ nhiệm lớp cũng bị liên lụy, vì dạy dỗ không nghiêm, viết kiểm điểm liên tục. Gần như ngày"> nào Thị Y Vân cũng bị chủ nhiệm lớp gọi đến dạy dỗ rất lâu. Dì và dượng sau khi bị nhà trường gọi đến biết chuyện này, về nhà giận dữ đánh Thị Y Vân một trận, Thị Y Thần cũng tránh không khỏi bị liên lụy, bị mẹ mình mắng thật lâu. Vì sao biết chuyện lại không báo.
Từ ngày"> đó trở đi, Thị Y Vân đi đến đâu cũng bị người ta chỉ trỏ. Ở trường, bạn học đều dùng ánh mắt lạnh lùng phỉ nhổ cô. Chỉ trong một tuần ngắn ngủi, tinh thần của Thị Y Vân đã gần như sụp đổ hoàn toàn, đến lúc cô không đi học nữa, trong nhà lại náo loạn một phen...
Thị Y Thần vừa nhắm mắt là lại nhớ đến cảnh Thị Y Vân nằm trong phòng máu me bê bết.
"Thư tình là do một nam sinh thích Thị Y Vân nhặt được, bởi vì Y Vân từ chối cậu ta, cậu ta muốn trả thù, liền lén mang bức thư đến phòng làm"> việc của hiệu trưởng, thế nhưng cậu ta không ngờ mọi chuyện lại trở nên nghiêm trọng đến vậy. Sau khi từ Anh trở về tôi mới biết được chuyện này. Tôi lập tức chạy đến công ty cậu ta làm"> đánh cho cậu ta một tận, thế nhưng mọi chuyện đều không thể nào bù đắp. Thầy Tạ và vợ thầy ấy không thể nào trở về cuộc sống như trước được nữa. Anh biết không?Lúc đó vợ của thầy Tạ chỉ còn hai tháng nữa thôi là đến ngày"> sinh, mọi người đều nói phụ nữ mang thai rất nhạy cảm, Y Vân làm"> rối loạn tâm trạng của bà ấy, chuyện thầy Tạ bị đuổi việc, bà ấy càng không thể chịu đựng được đả kích, lúc này mới như người điên lao đến trường làm"> loạn. Lúc tôi ra nước ngoài, chẳng bao lâu thì nghe Chu Kiều Na nói bà ấy sinh non, con cũng không còn, sinh ra uất ức, tự sát, nổi loạn, sau cùng mới trở thành thế này... Tôi cũng không biết nhiều năm vậy rồi thầy Tạ làm"> thế nào chịu đựng được... Chuyện duy nhất tôi có thể làm"> ngần ấy năm chỉ là trợ giúp kinh tế cho gia đình thầy ấy, không nói cho thầy biết, nếu thầy mà biết nhất định sẽ không nhận." Cô nói đến đây thì không nói tiếp được nữa, thanh âm nghẹn ngào, nước mắt cũng không khống chế được chảy xuống.
Lục Thần Hòa nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng nói với cô: "Em không sai, em đã từng khuyên ngăn, chỉ là do cô ấy không chịu nghe mà thôi."
"Không, tôi sai rồi. Tuy thư tình không phải tôi đưa, thế nhưng tôi nên nói chuyện này với dì và dượng sớm hơn, họ nhất định sẽ ngăn cản chuyện này, có thể mọi chuyện sẽ không trở thành như vậy. Y Vân sẽ không bị tổn thương, thầy Tạ và vợ thầy ấy cũng không ra nông nỗi như ngày"> hôm nay. Rõ ràng tôi đã sớm biết mọi chuyện, nhưng không báo cho bọn họ biết kịp thời. Tôi làm"> vậy, so với việc nam sinh kia giao thư tình ra có gì khác nhau đâu..."
Nhớ lại chuyện mười năm trước, cô cũng không biết mình sai ở đâu, vì sao năm đó mẹ lại phải đưa cô ra nước ngoài du học, cho dù xảy ra chuyện gì, người sai mãi mãi là cô, còn người đúng mãi mãi là Y Vân. Mấy năm ở Anh, cô tuyệt vọng, ngoài việc đâm đầu vào học ra cô chẳng biết làm"> gì khác, thậm chí có cảm giác như chẳng thể nào về nước được nữa.
Sau khi bị mẹ bắt về nước, trong lòng cô rất vui, nhưng vận đen trong tình yêu lũ lượt kéo đến, từ Vương Tiến Huy đến Ngụy Côn rồi đến Cao Minh Dương, khoảng thời gian hẹn hò đó còn có vô số người ất giáp bính đinh mà cô không thể nhớ mặt nổi. Có một khoảng thời gian rất dài, cô tránh không để phát sinh chuyện gì xích mích với Thị Y Vân, lao vào công việc đến mất cảm giác, bình thường tăng ca đến khuya mới về nhà. Về đến nhà, cô liền trốn vào phòng, ngay cả một ngày"> ba bữa, đều cố gắng tránh mặt lúc mọi người dùng cơm. Mẹ cô mỗi lần muốn nói gì đó với cô, vừa mới mở miệng đều bị cô lấp liếm cho qua. Loại chuyện này đối với cô đã sớm trở thành thói quen, không hiểu sao ánh mắt sắt bén của mẹ cô lại không thể nhận ra mâu thuẫn của cô và Y Vân, biết rõ mâu thuẫn giữa hai người, vẫn còn sống chết bắt cô đi xem mặt, nhưng lại để mặc Y Vân làm"> càn.
Sau này cô dần dần hiểu được, mẹ cô làm"> vậy là có lý do của mình, mặc dù biết Y Vân làm"> càn, cũng chỉ có thể mắt nhắm mắt mở, bởi vì lỗi của cô năm đó chính là biết chuyện mà không báo. Mẹ cô muốn thể hiện sự an ủi và dứt đối với cô, đều chỉ có thể dùng món ngon đề bù đắp. Lúc nhìn thấy bóng dáng của mẹ mỗi đêm đều chờ cô về, việc cô có thể làm"> cũng chỉ là tiếp tục chịu đựng, mang tất cả tức giận, khổ sở, buồn tủi giấu kín trong tròng.
"Lúc đó còn trẻ, nếu ai khi còn trẻ cũng đều có quyết định đúng đắn, biết cái gì là đúng cái gì là sai, thì làm"> sao có nhiều thanh thiếu niên ngỗ nghịch như vậy?" Lục Thần Hòa nhẹ nhàng lao đi những giọt nước mắt trê