
lang đây đó còn hiện diện nỗi hoang mang lo
lắng thì đừng nhắc đến phòng biên tập – nơi nằm ngay dưới chân thiên tử. Ở đó đúng là có gió bắc Siberia thổi vù vù, lạnh cóng đến nỗi quý cô
đỏng đảnh Diệp Bội Bội và bà cô già Lưu Lan phải lục lại áo mùa đông,
biết điều chẳng dám lả lướt trước mặt sài lang da trắng anh tú. Đừng
nhắc đến mùa xuân nữa, thay vào đó phải nghĩ xem làm thế nào qua được
mùa đông này?
Vốn dĩ những cải tổ kiên quyết, táo bạo, sự điều hành các bộ phận lại từ đầu, việc gia tăng lượng công việc bộ phận biên tập của Chu Minh
hoàn toàn không khiến cho hai người phụ nữ ấy từ bỏ việc đi săn. Bọn họ
kiêu ngạo quen rồi, tự cho rằng đường cong chữ S mà họ cố độn ra chính
là khẩu súng săn tốt nhất, bắn ai là người ấy gục, rồi mặc ý giày vò cho đến chết. Nhưng Chu Minh là ai chứ? Chu Minh là một đại sài lang đột
biến đã thành tinh, toàn thân lông trắng sáng lấp lánh, dù hai người phụ nữ đó có biến mình thành cỡ L thì anh ta cũng quyết không thèm ăn.
Từ bỏ hi vọng hơi nhanh khiến quý cô đỏng đảnh và bà cô già biến
thành bản hiện đại của Tường Lâm tẩu(*), giữ lấy trái tim khao khát tình yêu tan vỡ, oán thán một trận với tất cả mọi người trong văn phòng.
(*) Tường Lâm tẩu (chị Tường Lâm) là nhân vật trong tiểu thuyết “Chúc phúc” của nhà văn Lỗ Tấn, được coi là điển hình của người phụ nữ lao
động nông thôn Trung Quốc thời xưa.
Quý cô đỏng đảnh vừa tao nhã duyên dáng lau hai hàng lệ, lại vừa thô
bạo hỉ nước mũi, cái âm thanh “xì xì” đáng sợ ấy suýt nữa khiến Anh Tư
nhảy dựng lên cho cô ta một đấm bất tỉnh nhân sự, sau đó thế giới sẽ
bình yên trở lại. Khoảng thời gian trước, bởi màn trình diễn thời trang
mùa hè với những bộ quần áo kiệm vải mà quý cô đỏng đảnh bị cảm một cách vẻ vang, cái giọng khàn khàn như vịt, cay đắng lên án Chu Minh.
“Hứ, chẳng qua có cái mặt trắng trẻo, dựa vào cái gì mà ngạo mạn như
thế chứ?” Rút một tờ khăn giấy, Bội Bội lại tiếp tục hỉ mũi.
“Bội Bội, sao thế? Nói ai thế?” Hỏi thì hỏi vậy thôi, ai mà không
biết người cô ta đang nói đến chính là công tử bột vừa bước ra từ phòng
họp. Anh Tư lúc này như nữ bồ tát hoá thân, giả bộ đưa cho Bội Bội một
tờ khăn giấy, nhưng vẻ mặt có gì đó hả hê khi thấy cô ta gặp hoạ.
Nhận khăn giấy, Bội Bội lại tiếp tục xì mũi rất to, Anh Tư cảm thấy
tâm can như co thắt dữ dội, cố nén sự phập phồng của lồng ngực. Tất cả
những chuyện liên quan đến công tử bột, cô phải cố nhịn thôi.
“Còn ai vào đây nữa, chính là tổng biên tập ấy… Sáng nay, khi tôi
đang soi gương thì bị tổng biên nhìn thấy, anh ta liền gọi tôi vào văn
phòng.” Diệp Bội Bội ném cái khăn giấy đầy thứ bài tiết vào sọt rác bên
cạnh Anh Tư, khiến tâm can đang co thắt của Anh Tư gần như bất tỉnh.
Thật nguy hiểm, chỉ cần một milimet nữa thôi thì cái thứ nhơm nhớp đó sẽ “say hello” với cô rồi, lặng lẽ xoa dịu tiểu tâm can một lúc, cô lại
tiếp tục nghe kịch hay,
“Tôi vừa bước vào, anh ta lịch lãm đứng dậy, mỉm cười giơ tay mời tôi ngồi, tôi còn cho rằng…” Cái giọng vịt cái ngừng lại một lát, dường như có chút do dự. Anh Tư vẫn giữ vẻ mặt ngây thơ, ngờ nghệch nhìn quý cô
đỏng đảnh, thực ra đang lạnh lùng thầm nghĩ: “Hừm cô cho rằng cái gì, cô cho rằng công tử bột muốn mời cô cùng qua một đêm xuân sao? Cẩn thận có đi mà không có về.”
“Tôi vừa ngồi xuống, anh ta còn cười, không tỏ vẻ gì là một ông chủ,
kết quả các người có biết anh ta nói gì không?” Mũi quý cô đỏng đảnh đỏ
lựng lên, trông cực kỳ giống cái mũi sùi đỏ của Gargamel trong Xì-trum.
Con sâu trong bụng Anh Tư kêu gào thảm thiết. Ồ, Gargamel gặp phải kẻ thù truyền kiếp rồi, chiến tranh đi, chiến tranh đi, tôi không muốn thế giới hoà bình.
“Tôi nói này Bội Bội, chắc cô đã bị sếp nắm được sơ hở nào rồi phải
không? Tôi thấy cô làm việc không có vấn đề gì mà.” Lưu Lan nãy giờ yên
lặng, lúc này ung dung mở miệng, từ đôi môi đỏ thắm xinh đẹp lạnh lùng
thở ra hơi lạnh bắc cực.
Lúc này quý cô đỏng đảnh đã bị Chu Minh chọc giận đến nỗi thu hết mọi móng vuốt thường ngày lại, bệnh cảm cúm cũng vì thế càng trầm trọng
hơn, tim suy thận suy, vì vậy cuộc chiến tranh giữa những người đẹp tạm
thời ngừng, trước mắt thì việc lên án nhà tư bản mới là vấn đề chính.
Hít một hơi thật sâu, bỏ ngoài tai mọi lời châm chọc của Lưu Lan, Tường
Lâm tẩu Bội Bội tiếp tục than: “Anh ta nói, cô Diệp, mỗi lần đứng bên
ngoài kia tôi để ý thấy bình quân một ngày cô soi gương đến mười lần.
Nếu cứ tính thời gian mỗi lần là một phút, tôi khẳng định, cô đã lấy đi
mười phút trong quỹ thời gian làm việc để soi gương. Tôi đi làm có dành
khoảng một phần năm thời gian đứng bên ngoài, vì vậy tôi có thể ước
lượng một ngày cô dành bao nhiêu thời gian cho việc soi gương. Cô Diệp,
điều này có liên quan nghiêm trọng đến vấn đề hiệu suất công việc, nếu
cô không để tâm, trước giờ làm việc, mong cô hãy soi cho kỹ. Hơn nữa,
tôi có thể thay chiếc gương mà nói với cô rằng, cô đã rất xinh đẹp rồi.
Hãy tin tôi, tôi còn trung thực hơn cả chiếc gương cô vẫn thường soi
đấy.”
Diệp Bội Bội thuật lại từng câu từng chữ của công tử bột, Anh Tư chớp c