
mạnh mẽ hơn cô, bọn họ đấu với nhau đã mấy lần, nhưng đấu lần nào cô thua lần ấy.
Bây giờ cô đã trở thành một cô gà chọi mắt đỏ, vì vậy cô thầm thề rằng,
cho dù có đấu đến trụi lông, thì con gà chọi như cô vẫn phải đấu, dù bại nhưng bại trong vinh quang, không mất mặt. “Vừa rồi gọi tôi có chuyện
gì? Có gì thì nói luôn… Gọi cái quái gì, anh có biết tôi sắp ngủ rồi
không…” Cô gà chọi rướn cổ lên.
Bên bị khiêu chiến không để tâm lời tuyên chiến của sư tử Hà Đông,
tâm trạng dường như còn rất tốt. Anh khẽ mỉm cười. “Cũng không có gì,
đột nhiên nhớ ra, hôm nay chưa nghe thấy cô nịnh hót, không quen lắm.”
Ngữ khí lại có phần mềm mại chạm lòng người.
“Không phải anh nói, nghe tôi nịnh hót như chịu tội sao? Tạ Anh Tư
tôi đây không hại người.” Vẫn giọng gào thét, “Họ Chu kia…” Ngồi lại
ngay ngắn, “Tôi nói cho anh biết, Tạ Anh Tư tôi trịnh trọng nói cho anh
biết, tôi không phải cô hề trong đoàn xiếc để anh chọc ghẹo nhé!” Dáng
vẻ Anh Tư chỉ thiên chỉ địa, kích động đến nỗi nói chuyện mà mưa xuân
văng tứ tung.
“Cô sai rồi!” Chu Minh chầm chậm dừng xe chờ đèn đỏ, đôi mắt sáng
trong nhìn cô lu loa, anh nói: “Tạ Anh Tư, cô sai rồi!” Tinh nghịch nhìn Anh Tư hai giây, anh nói tiếp, “Cô còn buồn cười hơn cả cô hề trong
đoàn xiếc… cô rất có tài năng thiên bẩm.”
“Anh…” Thật là một tên đểu cáng. Tạ Anh Tư tay run run chỉ Chu Minh,
cảm thấy lông gà trên người như bị giật từng sợi một, đau đớn đến nỗi
mạch máu toàn thân sôi lên sùng sục.
Chu Minh nhếch mép cười thắng lợi, phớt lờ sự lắp bắp của Anh Tư:
“Không nói nữa, đã đến địa chỉ cô nói rồi. Cô bé đứng ở góc đường có
phải Tinh Tinh mà cô nói không?”
Cô gà trọc hé miệng dần ổn định lại tinh thần, nhìn theo hướng mắt
Chu Minh, ở nơi góc đường cũ, Tinh Tinh với mái tóc cột đuôi ngựa, khoác chiếc áo màu hồng chuột mickey cứ chốc chốc lại nhìn ra hướng quốc lộ,
tay dắt theo một chú chó con lông vàng. Chú cún thỉnh thoảng lại nhảy
chồm lên quấn lấy cô bé, dưới bầu trời đầy sao, khung cảnh ấy tựa như
bức tranh.
“Tinh Tinh, Tinh Tinh.” Tạ Anh Tư chẳng đợi xe dừng hẳn, hạ cửa kính
vẫy tay gọi, bà la sát trút bỏ chiếc áo ngoài màu đen, trở thành cô gái
trẻ ngây thơ. Toàn bộ dáng vẻ vui tươi đó lọt vào mắt Chu Minh, dù có
xua đi cũng không được.
Anh Tư bước xuống xe, lao đến bên Tinh Tinh, chú chó nhỏ thấy người lạ, cảnh giác cất tiếng sủa lớn.
“Tam Tam, không được sủa, chị ấy không phải người xấu.” Tinh Tinh
ngồi xuống, nhẹ nhàng vuốt lông chú chó nhỏ, sau đó ngước lên cười ngọt
ngào với Tạ Anh Tư và Chu Minh như thiên sứ: “Chị, đây là Tam Tam của
em…” Cô bé mở to đôi mắt, có đôi chút hiếu kỳ: “A, bạn trai chị cũng đến kìa.” Nói xong liền cúi xuống vỗ vỗ vào cái đầu mềm mượt của chú chó
nhỏ: “Tam Tam, đây là chị Tạ, đây là bạn trai chị Tạ. Chú ơi, chú tên
gì?”
“Á, á… Anh ta không…” Tạ Anh Tư vội lên tiếng, phân chia ranh giới với Chu Minh.
“Họ Chu.” Chu Minh khẽ mỉm cười, khom lưng đưa tay nắm lấy bàn tay bé nhỏ của Tinh Tinh, “Em tên Tinh Tinh phải không? Rất vui được làm quen
với em. Và còn cả Tam Tam nữa. Có điều, em gọi cô ấy là chị Tạ, có phải
cũng nên gọi tôi là anh không? Hửm?” Anh cúi đầu vuốt vuốt bộ lông của
Tam Tam, chú chó nhỏ nằm bò ra đất, ngoan ngoãn hiếm có, chỉ ư ử mấy
tiếng, chờ đợi tình thương yêu của con người. “Em xem, Tam Tam cũng
không phản đối này.”
“Chú… à, không đúng, không đúng, anh cũng được.” Tinh Tinh xấu hổ thè lưỡi, khuôn mặt nhỏ làm động tác khoa trương, trông vô cùng ngây thơ.
Tạ Anh Tư bị vứt sang một bên, cực kỳ khó chịu, hung dữ trừng mắt
nhìn Chu Minh dụ dỗ cả lớn cả nhỏ, đổi lại anh càng cười rạng rỡ hơn. Sợ Tinh Tinh giật mình vì khuôn mặt phù thủy của mình, ngay lập tức cô
cười ngọt ngào, thân thiết: “Tinh Tinh, em nói muốn chị giúp. Vậy rốt
cuộc muốn nhờ chị chuyện gì vậy?”
Một giây trước Tinh Tinh vẫn còn nhảy nhót sôi nổi, vừa nghe Anh Tư
hỏi, trong nháy mắt bỗng cúi gầm mặt không nói gì, chỉ nhè nhẹ xoa đầu
Tam Tam, trầm lặng đến nỗi khiến người khác thương tâm. Tạ Anh Tư và Chu Minh trao đổi ánh mắt, cũng không ai nói lời nào, yên lặng chờ Tinh
Tinh lên tiếng.
“Chị, anh.” Cuối cùng Tinh Tinh cũng ngẩng đầu lên, lưỡng lự, “Ngày
mai chúng em phải chuyển đến nhà cậu rồi! Mợ có em bé nên mẹ không cho
em đem Tam Tam đi cùng, làm thế nào bây giờ? Anh Hạo hàng xóm muốn nuôi
Tam Tam, nhưng anh ấy thường lấy đá ném nó, có lần còn khiến Tam Tam
chảy máu. Em biết, anh ấy muốn nuôi nó chẳng qua chỉ để đem nó ra bắt
nạt cho vui, em rất sợ.” Khuôn mặt Tinh Tinh suy sụp, đôi lông mày nhỏ
khẽ chau lại, định nói gì đó nhưng lại thôi, cúi đầu lưu luyến nhìn chú
chó nhỏ, cuối cùng cô bé lấy hết dũng khí ngước lên nói: “Chị, chị có
thể nuôi Tam Tam giúp em không ? Chị yên tâm, Tam Tam đã tiêm phòng, nó
rất sạch, cứ cách vài ngày em lại tắm cho nó, nó cũng rất ưa sạch sẽ mà, lần nào tắm cũng không sủa. Nó cũng không kén chọn đồ ăn, không hay
chạy lung tung như mấy chú chó nghịch ngợm, Tam Tam của em rất ngoan.”
Trong giọng trẻ thơ của Tinh Tinh tràn đầy vẻ tự hào.
“Cái này…” Tạ Anh Tư đứng như