
không ngừng kêu khổ. Sáng sớm
nay, cô ngu ngốc coi râu hùm như chổi lông gà mà đem ra chơi, đây không
phải tự sát thì là gì? Còn định “ăn đậu phụ” người ta, không cẩn thận,
lần sau gã công tử bột đó lại trực tiếp tặng cô miếng đậu phụ, để cô tự
giải quyết. Trong lòng hoảng loạn chẳng biết phải làm sao nhưng ngoài
mặt Anh Tư vẫn phải diễn vai xu nịnh, không dám lộ vẻ sợ hãi.
Chu Minh vẫy vẫy tay, ra hiệu muốn mọi người yên lặng, công tử bột
quả nhiên vẫn có uy thế hơn người, cả văn phòng lập tức im lặng như tờ.
“Xin chào các vị, tôi họ Chu, vừa rồi cô Tạ đã có lời giới thiệu
qua.” Nói đến đây, anh liếc nhìn Anh Tư đang đứng cạnh bên, dọa cô sợ
đến nỗi chỉ trong phút chốc chân đã bắt đầu mềm nhũn, “… Tôi năng lực
còn kém, mong được chỉ bảo nhiều, hi vọng trong tương lai chúng ta có
thể hợp tác vui vẻ.” Từ ngữ khiêm tốn lịch thiệp, không hề có chút dáng
vẻ suy đồi của A Đẩu.
“Chào tổng biên, tôi là Quan Nghiêm, phụ trách kế hoạch bản tin.”
Người đầu tiên giới thiệu là Quan Nghiêm vừa béo vừa lùn. Quan Nghiêm à
Quan Nghiêm, người làm sao tên làm vậy, anh ta là một kẻ bị vợ quản
nghiêm chính cống. Nghe đâu, vợ của Quan Nghiêm lúc trẻ là một mỹ nhân
có “con mắt biết cười làm mê đắm lòng người”, với vẻ đẹp đẳng cấp, dù có đến tám đời cũng không đến lượt Quan Nghiêm. Anh ta là người lần đầu
nhìn thấy xấu, lần thứ hai nhìn càng xấu, lần thứ ba nhìn thì chỉ muốn
khuyên đi thẩm mỹ viện. Nhưng dạo gần đây, một anh chàng ba mươi tuổi
còn có thể yêu một bà già tám mươi thì có gì mà không thể chứ. Quan
Nghiêm xấu thì xấu thật, nhưng lại là một người đàn ông biết nghe lời
trăm năm hiếm gặp. Cuối cùng, sau một trăm lẻ hai lần cầu hôn, anh ta
rốt cuộc đã cưới được mỹ nhân về.
Bây giờ, vợ của Quan Nghiêm tuy đã có tuổi nhưng vẫn xinh đẹp đa
tình, hàng ngày được chồng hầu hạ như một bà hoàng thái hậu. Bản thân
Quan Nghiêm cũng có thể coi là một loại đột biến trong đám đàn ông, nghe nói vợ bảo đi tất trắng, anh ta mà đi tất đen thì cả ngày hôm đó hồn
bay phách tán.
“Xin chào tổng biên! Em là Lưu Lan, phụ trách biên tập, rất vui khi
được gặp anh.” Một Lưu Lan ba mươi tuổi còn ra vẻ dịu dàng, câu cuối
cùng thật khiến mọi người nghe có phần chối tai. Anh Tư cảm thấy nổi da
gà, ai mà không biết bà cô già Lưu Lan xem mặt nhiều thành nghiện, tối
nào cũng nũng nịu, cười duyên với những người đàn ông khác nhau trên bàn ăn, trưng ra bộ mặt đầy vẻ hiền lương thục đức. Nhưng vừa về đến nhà
thì thu thập ngay các loại “phim con heo”, biến thành cô gái làng chơi
thời đại mới.
“E hèm, tổng biên em là Diệp Bội Bội. Lần sau để em đưa tổng biên đi
một vòng quanh các phòng ban khác, bọn họ đều đang đợi được gặp anh.”
Diệp Bội Bội chủ động vơ việc về mình, bình thường mấy chuyện sai đi làm cô đều tìm cớ, hôm nay lại nhiệt tình đến vô lý. Có ý định gì ai mà
chẳng biết.
“Được, cảm ơn cô Diệp, lát nữa vất vả cho cô rồi!” Chu Minh lịch
thiệp cảm ơn, nụ cười ấm áp, khuôn mặt nhỏ nhắn mịn màng khiến mọi người nhìn vào vô cùng yên tâm. Một thằng nhóc còn để chỏm, trên mặt không có lấy một nếp nhăn thì lấy cái gì ra mà đấu với những kẻ giang hồ lâu năm như bọn họ chứ. Trong lòng nghĩ vậy ai nấy đều vui mừng rạo rực…
Ngoại trừ Anh Tư, người đứng gần công tử bột nhất, tế bào toàn thân
đều đang ở trạng thái sẵn sàng chiến đấu. Trước khi đi làm, bố của cô –
ông Tạ A Ngưu đã lên lớp một bài tẩy não quý giá. Từ đó về sau, trước
khi Tạ Anh Tư phán đoán bất kỳ việc gì, đều luôn tính toán kỹ càng,
tránh để người khác đàm tiếu. “Con gái à, lời hôm nay cha nói với con,
cha đã tổng kết ba, bốn mươi năm mới có được. Con rửa tai sạch sẽ cho
cha, từng câu từng chữ cố mà nhớ lấy. Người trong thành phố này ấy à,
một số đã thành yêu ma quỷ quyệt rồi, ruột dạ đều là hoa, nhưng còn có
cả độc… Con gái ngốc à, lần này lên thành phố, nhớ kỹ lời cha dặn, đừng
để bị lừa và đừng đi đếm tiền cho kẻ khác. Chúng toàn là những kẻ miệng
nam mô nhưng bụng một bồ dao găm đó con.”
Tất cả mọi người trong văn phòng đều lần lượt giới thiệu bản thân,
Chu Minh mỉm cười gật đầu với từng người. Cùng lúc ấy, trong đầu Tạ Anh
Tư lại không ngừng nghĩ về lời cha dặn, suýt chút nữa muốn học Tôn Ngộ
Không, chui vào bụng của công tử bột xem màu hoa thế nào. Thứ đồ đẹp đẽ
này ít nhiều cũng có chút độc tính. Anh Tư cảm thấy mồm miệng như bị tê
liệt.
Khi đang mải xum xoe lẫn nhau, văn phòng đột nhiên chìm trong yên
tĩnh, Anh Tư vừa hoàn hồn trở lại thì phát hiện tất cả đang chăm chú
nhìn mình.
“Cô Tạ, vừa rồi trong văn phòng cô chỉ nói mỗi tên, nếu không phiền,
xin hãy giới thiệu lại một lần nữa.” Sếp mặt trắng mở lời, mặt mũi đầy
vẻ thân thiết nhìn Anh Tư, làm cô sợ hãi ngây ra mất hai giây.
“Ha ha, tổng biên, tôi là Tạ Anh Tư, phóng viên chạy chương trình tin tức xã hội.” Trong lòng hiểu rõ tên công tử bột này đang muốn tìm hiểu
gốc gác bản thân, nhân lúc gió lớn trăng tàn, đem cô ra cắt cổ. Lòng Anh Tư ngay thẳng thầm nghĩ, ai sợ ai chứ, trời có đen hơn nữa, loại công
tử bột như anh mà là đối thủ của tôi sao?
“Được rồi, được rồi, bây g