
ội đều chạy đi mua trang phục dạ hội hết rồi. Lượng muội nói, “anh
chàng tủ lạnh lầu năm” chính là Trịnh Noãn Dương, lập trình viên ở tầng
năm. Nghe tên anh ta giống một ngọn núi lửa dữ dội nhưng trên thực tế
lại là một mỹ nam lạnh lùng như tủ lạnh, lấy sự thần bí làm nét riêng
Anh Tư nghi ngờ người đàn ông này là một tên gay.
“Anh chàng mặt hổ cười ở tầng chín” – Lâm Hải Thịnh, kế toán bộ phận
tài vụ, thích xịt nước hoa, nghe nói dây thần kinh ở mặt có chút vấn đề, nhìn thấy ai cũng nở nụ cười tươi rói như ánh mặt trời. Anh Tư nghi ngờ gã này và gã tủ lạnh có vấn đề, một âm một dương, vô cùng ăn nhập.
“Yêu quái tóc dài ở tầng mười ba” – Dương Tu Niên, chuyên viên tạo
hình tóc tạp chí mốt, mái tóc dài ngang vai đầy nữ tính, đôi chân dài
xếp ngang hàng mẫu nam, đối với người khác thì kiêu ngạo, nhưng rất tài
hoa, những mẫu tóc của anh ta thường khiến người khác có cảm giác như
được thay da đổi thịt. Anh Tư xác định chắc chắn gã này cũng gay nốt.
“Anh chàng Nhật Bản tầng hai mươi” – Ngô Khang, trợ lý chủ tịch hội
đồng quản trị, có khuôn mặt anh tuấn như một ngôi sao điện ảnh Nhật Bản, nho nhã lịch sự, cực kỳ nam tính. Anh Tư bỏ một miếng thịt vào miệng,
gật gật đầu, ừm, người này còn được coi là bình thường.
“Còn nữa…” Lạp Lạp khựng lại, có chút gì đó úp mở: “Chị Anh Tư, chị đoán xem.” Đôi mắt nhỏ của Lạp Lạp khẽ chớp.
Tạ Anh Tư đang khoắng lên khoắng xuống bát canh ngẩng đầu trừng mắt
nhìn Lạp Lạp. Câu hỏi nhảy ra từ cái đầu dưa của cô, nếu chị đây không
trả lời được thì thật uống phí bao năm ăn cá dưa chua rồi, Anh Tư ngao
ngán đáp: “Công tử bột của tầng mười bảy.”
“Oa, chị Anh Tư, quả nhiên chẳng có gì giấu được chị.” Lạp Lạp vỗ tay khen ngợi, vô cùng sùng bái Anh Tư. Cô cúi đầu, ghé sát gần Anh Tư một
chút: “Lượng muội nói, tập thể những anh chàng độc thân vàng bắt tay
hành động lần này, đám phụ nữ đó đã tự phân chia rồi.”
“Phân chia? Liên quân tám nước tiến vào kinh thành! Nói tiếp xem
nào!” Anh Tư ăn xong ngồi xỉa răng, cô cười thầm, một đám con gái chỉ vì mấy gã không phải gay thì cũng sắp biến thành gay ấy mà chiến tranh đến nỗi đầu rơi máu chảy, lại còn phân chia, cẩn thận rồi lại tan nát mộng
xuân thôi.
“Tổng biên đứng đầu danh sách, vì vậy mấy mỹ nhân nổi tiếng công ty
ta cũng chuẩn bị xuất mã. Lượng muội nói, tối qua lúc đang đi dạo phố,
cô ấy thấy Hàn Vân Tiếu đang thử dạ phục trong một cửa hàng thời trang
cao cấp, váy lộ nửa ngực, xem ra quyết tâm phải giành bằng được tổng
biên.” Lạp Lạp thở dài lắc đầu, than thầm một tiếng: “Ai dà, tổng biên
không thoát nổi bộ ngực khủng của cô ta rồi!”
“Tên Chu Minh đó cũng chỉ là tổng biên tòa báo cấp dưới của công ty, Ngô Khang mới càng đáng giá hơn.” Anh Tư thắc mắc.
“Cái tên trợ lý nhỏ bé Ngô Khang đó sao có thể sánh với tổng biên.
Chị Anh Tư, còn nhớ lần trước em nói với chị, chuyện chủ tịch gọi tổng
biên là Tiểu Minh chứ?”
Anh Tư khẽ gật đầu. Sắc trời bên ngoài càng u ám hơn khi mà ánh sáng những tin đồn bên trong cánh cửa sổ đang bừng lên mạnh mẽ.
Lạp Lạp càng thêm lén lút, đôi mắt nhỏ ngó khắp xung quanh, thái độ
bịt tai trộm chuông trông vừa ngây thơ, đáng yêu, lại bộc lộ tính cách
cực kỳ trẻ con: “Chị Anh Tư, có lẽ chị là người cuối cùng biết tin này,
tổng biên của chúng ta là cháu của chủ tịch. Mẹ của tổng biên và chủ
tịch là hai chị em ruột, nhà anh ấy cũng là một trong những cổ đông của
công ty. Nghe Lượng muội nói, ông ngoại tổng biên cũng chính là chủ tịch cũ, đem cổ phần của mình cho hai người con gái. Có điều, nghe nói bố mẹ tổng biên đều là giáo sư đại học, không quan tâm đến chuyện kinh
doanh.”
Anh Tư vừa nghe vừa hung dữ bẻ gãy chiếc tăm trong tay, gần đây, một
tên tổng biên rách cũng là hoàng thân quốc thích, thảo nào mà chẳng biết sợ là gì, đoán chắc phía sau có hậu thuẫn nâng đỡ. Cảm giác bất bình
dâng trào, Anh Tư chau mày lặng im, Lạp Lạp tiếp tục tin đồn mới nhất.
“Thông tin này gần đây mới được truyền ra từ cấp trên, chẳng trách cô Hàn Vân Tiếu đó bám tổng biên chặt thế. Có điều, cô ta cũng đừng đắc ý, các mỹ nhân trong công ty ta ít sao? Nhìn thấy miếng thịt béo ngậy, ai
mà không ham.”
Anh Tư khẽ hừm một tiếng: “Lượng muội nhắm ai rồi?” Lại lấy một chiếc tăm khác ngậm vào miệng, hỏi
“Lượng muội không nói, nhưng em đoán có chấm ai cũng vô ích, bởi đó
đều là nhiệm vụ bất khả thi.” Lạp Lạp lắc đầu, “Có điều chị Anh Tư, hình như Lưu Lan ở văn phòng các chị ngắm anh chàng tủ lạnh. Lượng muội nói
mấy lần bắt gặp chị ta nói chuyện với anh chàng tủ lạnh vẻ mặt anh chàng đó đều lạnh dưới âm độ, nhưng chị Lưu Lan không sợ mình bị đóng băng.”
“Củi khô mà, IQ không giống với người thường lắm, Ngu Công này đã dời được cả núi rồi, một anh chàng tủ lạnh nhỏ bé có là gì.” Đưa tay lên
chống cằm, cứ hễ ăn no là Tạ Anh Tư lại buồn ngủ, cô uể oải nói, “Anh
chàng tủ lạnh đó không sợ làm đóng băng chính bản thân mình thì Lưu Lan
sợ cái gì? Tích bao nhiêu năm da mặt dày như thế thì cũng không thể bỏ
đấy không dùng.” Cô thư thái nói tiếp, “Mười năm mới tạo được cái da mặt dày, đương nhiên phải dùng đ