
n cần.” Bên ngoài cửa vọng lại giọng nữ tựa như một dòng suối mát trong ngày hè, giải cứu triệt để cho ma nữ ngượng ngùng Tạ Anh Tư.
Cô em bộ phận phát hành chuyển tập tài liệu cho Anh Tự, lập tức nhận
ra Chu Minh liền xấu hổ, nở một nụ cười ngọt ngào như que kem mùa hè:
“Xin chào tổng biên.”
“Xin chào.”
Cô gà ngốc Anh Tư chuyển tập tài liệu cho Chu Minh, quầng đỏ trên mặt tiết lộ một cách hoàn mỹ sự bối rối. Những giọt mồ hôi trên trán tuôn
ra không đúng lúc, dáng vẻ như thể hoàng đế hắt xì hơi thì nô tài chảy
nước mũi vậy.
“Cô Tạ nóng vậy sao?” Chu Minh nhận bộ tài liệu vẫn không mảy may
động đậy, bóng đen vẫn cứ tước đoạt sự chiếu rọi của ánh sáng, đứng yên
cạnh Anh Tư, không hề có dấu hiệu quay trở về văn phòng, đôi mắt hồ ly
đen láy như mực vẫn không chịu buông tha tên nô tài Anh Tư.
Anh Tư ngượng ngùng nhìn Chu Minh, thầm nghĩ gã đàn ông thối này định đem cô ra làm khỉ chơi cho vui đây: “Ha ha, không nóng, không nóng.” Mồ hôi trên trán cô càng túa ra mạnh.
“Cô đang toát mồ hôi kìa!”
“Hả? Vậy sao? Ha ha, nhiệt độ máy sưởi cao quá, đổ mồ hôi trộm ấy mà, ha ha, mồ hôi trộm.” Anh Tư quệt những giọt mồ hôi trên trán, trong
lòng rủa thầm, mẹ kiếp, cái đồ xấu xa các người, sớm không đến, muộn
không đến, nhằm đúng lúc lão nương mất hết mặt mũi mà xuất hiện để chuốc thêm phiền toái.
Thấy Chu Minh không hề có dấu hiệu rời đi, trong lòng Ánh Tư kêu gào
điên loạn, nhìn cái gì mà nhìn, chưa thấy con gái “bị bà cô đến thăm”(*) bao giờ sao? Còn nhìn nữa bà cô đây sẽ thu phí đấy.
(*) Trong tiếng Hán, “bà cô đến thăm” có nghĩa là những ngày “đèn đỏ” của con gái.
Lại còn dám coi tôi là thằng hề miễn phí.
“Cô làm việc đi!” Chu Minh cuối cùng cũng chịu mở miệng, trước lúc
rời đi, khuôn mặt thản nhiên không chút cảm xúc nhìn chiếc ngăn kéo mà
Tạ Anh Tư đựng băng vệ sinh, khiến cô tức khí suýt thì lấy cả ngăn kéo
băng vệ sinh đập vào cái lưng hào phóng nhưng không khoan dung của anh
ta.
Chu Minh đóng cánh cửa phòng riêng lại, chậm rãi đi về phía bàn làm
việc, liếc nhìn tập tài liệu trên tay, không kìm được nhếch miệng nở một nụ cười. Cuộc sống đang tồn tại một sự điên cuồng, càng nghĩ anh càng
thấy thú vị. Nheo mắt nhìn cánh chim di cư thỉnh thoảng bay qua bầu
trời, cái dáng vỗ cánh khiến anh nhớ đến chiếc đùi gà, lại một lần nữa
anh bật cười sảng khoái, đó đúng là một chiếc đùi gà thần kỳ.
Những người tận mắt chứng kiến màn đặc sắc ấy đều vô cùng thông cảm
cho Anh Tư, nhà tư bản đúng là có khí phách khiến người khác tức giận.
Cho dù bạn có là quý cô đỏng đảnh, nữ chiến sĩ, kẻ cuồng phim đen, thậm
chí giang hồ lão làng, thì trên cổ cũng đều đeo tấm biển “nô lệ”, và
phải để mặc cho chủ nhân sai khiến.
Lưu Lan lấm lét cầm một bản tài liệu đi tới, ghé sát Anh Tư đang ngồi tê dại trên ghế thì thầm: “Anh Tư, lúc đầu cô chuyển đi, đó là một
chuyện hoàn toàn chính xác, đáng tiếc…” Đáng tiếc, cuộc sống hạnh phúc
tươi đẹp ở trái đất đã bị hủy hoại bởi một chiếc đùi gà.
Thế là, chiếc phi thuyền đùi gà trực tiếp thả nữ chiến sĩ Anh Tư lao vào hỏa tinh, mở ra cuộc đời một tên hề.
Nói không chừng, chị đây phải tàn đời chốn này, ngoài việc bán mạng
cho nhà tư bản ra, chốc chốc còn phải hát một bài, chơi trò tung hứng,
mà Tạ Anh Tư cô nào phải khỉ. Trừng mắt nhìn cánh cửa gỗ hồ đào màu đen, càng nghĩ Anh Tư càng tức, cô đánh đét một cái xuống đùi rồi sải bước
ra khỏi phòng biên tập.
Hùng hùng hổ hổ tìm lãnh đạo của mình – trưởng phòng Từ của bộ phận
phóng viên, lãnh đạo đầu hói mặc một chiếc quần bò, hai chiếc túi sau
căng phồng, đứng ngoài trăm mét cũng có thể nhận ra mông của ông ấy.
Lãnh đạo Từ đang nói chuyện với môt người nào đó bên ngoài văn phòng, người đó vừa đi thì ông thấy Anh Tư tới: “Anh Tư, bản thảo vụ sự cố y
tế đã viết xong chưa? Bài viết này của cô là trang đầu của báo đấy. Cô
gái trẻ nhớ viết cẩn thận đó, đã nghe thấy chưa?”
Tinh thần nghề nghiệp của nịnh thần Tạ Anh Tư rất tốt, cô liền cung
kính trả lời, “Trưởng phòng, em biết rồi, chuyện mà anh sai bảo, chưa có chuyện nào em làm không tốt, em sắp viết xong rồi, lát nữa em sẽ nộp
lên cho anh.” Trước mặt lãnh đạo Từ, cuối cùng Tạ Anh Tư cũng tìm được
chút cảm giác của con người, thật đúng là như được chìm đắm trong gió
xuân, như cá gặp nước, như cây khô gặp mưa, như người hỏa tinh gặp người địa cầu, như sấm trên trời dẫn lửa trái đất.
“Trưởng phòng, em có một chuyện muốn tìm anh.”
“Chuyện gì? Nói đi!”
Anh Tư vừa thấy thái độ lãnh đạo hòa nhã dễ gần, ngay lập tức như gió xuân thoảng qua, cố nặn ra nụ cười nịnh bợ: “He he, trưởng phòng, là
như thế này. Anh có thể giúp em nói với tổng biên, điều em chuyển về bộ
phận phóng viên… Trưởng phòng, đã vậy thì em đành nói thật, ở văn phòng
tổng biên áp lực lớn quá.” Ngửa tay ra vẻ không biết phải làm sao với
lãnh đạo Từ, bộ dạng tàn tạ như quỷ khi xui xẻo gặp phải hung tinh của
cô ai cũng có thể nhìn ra.
Lãnh đạo vừa nghe là đoán ngay những ngày tháng sống dưới chân thiên
tử của Anh Tư không dễ dàng gì. Khẽ vỗ vào vai Anh Tư như lời an ủi, ngữ khí lãnh đạo Từ có chú