
rước mặt Anh Tư, không thèm để ý đến cái miệng
độc địa của cô, thì thầm nói: “Chị Anh Tư, chị không phát hiện ra chuyện gì sao, bây giờ các nữ đồng nghiệp trong tòa báo đều mặc váy.”
Anh Tư nghiêng đầu nghĩ ngợi, ngoài bà cô già và quý cô đỏng đảnh ra, quả thực tất cả những cô gái khác đều trang điểm vô cùng diễm lệ. “Hình như là… bởi vì Chu Minh?”
“Đúng thế, nghe nói có một lần, trong lúc nói chuyện với đồng nghiệp, tổng biên nói thích nhất phụ nữ mặc váy. Cái tin này được Lượng muội
phát đi, hôm sau… mùa hè của tòa báo chúng ta đến sớm hơn dự định.”
Lượng muội là hoàng hậu buôn dưa nổi tiếng nhất tòa báo, nắm giữ một
khối lượng tài liệu gốc lớn, tự gọi mình là phiên bản hoạt động của công cụ tìm kiếm. Sau khi Chu Minh đến, công cụ tìm kiếm này thường nằm
trong tình trạng quá tải.
Có lẽ hơi ngượng, Dương Lạp Lạp e dè nhìn chiếc váy của mình, xấu hổ
cười gượng: “Chị Anh Tư, chị xem, mùa hè thực ra rất tốt… ha ha ha ha.”
Anh Tư mắt trợn ngược gập cuốn tài liệu trên mặt bàn lại, giận dữ
đứng dậy, khua chân múa tay nói: “Cái tên họ Chu ấy sao không nói thẳng
ra là thích xem bikini nhất đi? Đám con gái đó nếu lây cảm sang cho chị
đây, chị sẽ đòi anh ta tiền thuốc.” Những lời Anh Tư nói với Lạp Lạp đều không phải giả dối, cô quen nói thẳng nói thật rồi. Lạp Lạp cũng biết
Tạ Anh Tư thực ra là một cô gái hay nói tục, cách xưng hô “chị đây” là
câu cửa miệng lâu ngày thành quen. Bỗng Anh Tư chỉ chỉ ngón trỏ vào thái dương Lạp Lạp, trừng mắt hung dữ nói: “Đi thôi, cô gái trẻ đầy ham
muốn, đi ăn cơm thôi.”
Trong căng-tin của công ty ầm ĩ tiếng nói cười, Anh Tư chọn một đống
thịt, sau đó cùng Lạp Lạp chọn chỗ gần lối đi lại. Vội vã đặt mông
xuống, lúc đang chuẩn bị ăn, Lạp Lạp ngồi ngay bên cạnh liền khẽ chạm
vào khuỷu tay Anh Tư, Anh Tư chau mày nhìn Lạp Lạp một cái, phát hiện ra cô ấy đang lấm lét ra dấu chỉ về phía trước.
Anh Tư nôn nóng quay đầu nhìn lại, hóa ra Chu Minh đang đi vào nhà
ăn. Anh ta mặc bộ vest màu đen, làm tôn thêm vóc người vốn đã cao, mảnh
khảnh, trong lòng Anh Tư miễn cưỡng thừa nhận, tên công tử bột này quả
là mặt người dạ sói. Đi cùng Chu Minh là một cô gái dáng vẻ thướt tha,
đang không ngừng nói cười tươi tắn. Anh Tư chăm chú nhìn, hóa ra là Hàn
Vân Tiếu – một bông hoa của tập đoàn. Sự kết hợp của tài tử giai nhân
lập tức thu hút rất nhiều ánh mắt trong nhà ăn, đám phụ nữ đồng loạt
phát ra tia nhìn chết người, âm thầm đem cái miệng của Hàn Vân Tiếu cắt
thành mấy trăm mảnh rồi.
“Chị Anh Tư, tổng biên của chúng ta đã bị hồ ly tinh nhắm vào rồi!”
Ánh mắt Lạp Lạp đầy vẻ bi thương nhìn đôi nam nữ đang chọn thức ăn, ngữ
điệu mang vẻ mất mát, nhìn sự suy sụp của cô ấy, rõ ràng đang làm thơ bi ai rồi.
Cô gái à, cô có biết, chỉ những người không thể ở bên nhau thì mới
thực sự thấy rõ bản thân. Nhìn ánh mắt của Lạp Lạp, Anh Tư bỗng nhớ đến
nỗi đau của Đỗ Thuần, nhai một miếng thịt heo ngấu nghiến, cô không hy
vọng một Đỗ Thuần xinh đẹp như hoa còn chưa đợi được bước chân của người thưởng hoa thì đã khô héo.
Đàn ông, đặc biệt là gã đàn ông mặt trắng, anh có biết rằng tôi khinh bỉ đám người các anh như thế nào không? Anh Tư liếc về phía đó thì thấy Hàn Vân Tiếu đã chọn xong thức ăn đang đứng đợi Chu Minh. Đệ nhất mỹ
nhân trong tạp chí thời trang trực thuộc tập đoàn đã ra tay hành động
rồi, có thể thấy gần đây, công tử bột đã thành thảm họa tràn lan.
Đánh giá một lượt cô Hàn Vân Tiếu nổi tiếng, dáng vẻ xinh đẹp phong
tình rất mực, có nhìn thế nào cũng không giống nữ phù thủy xấu xa. Anh
Tư chán nản nuốt một miếng cơm, lòng thầm than trách: Ông trời ơi, rốt
cuộc hôm qua ông có đeo máy trợ thính không vậy? Tạ Anh Tư con đây đã
nhấn mạnh phải là nữ phù thủy, một nữ phù thủy với mái tóc như rơm, mồm
đầy răng nanh, không phải nữ thần đâu ông ơi. Không phải con lừa ông đâu nhưng gần đây người ta thịnh hành mốt công tử bột ghép đôi cùng nữ phù
thủy, người đẹp ghép đôi cùng quái vật, có làm việc gì ông cũng phải
theo mốt chứ ạ?
“Chị Anh Tư.” Lại một lần nữa Dương Lạp Lạp kéo gấu áo Anh Tư, “Nghe
nói gần đây, cô Hàn Vân Tiếu đó theo đuổi tổng biên dữ lắm. Theo như
Lượng muội nói, cô ta thường diễn trò tình cờ gặp tổng biên ở cầu thang
máy, đến quỷ cũng biết cô ta đang đợi anh ấy. Hồ ly tinh này thực sự coi Sun Bird chúng ta như cái chợ, chọn đàn ông còn chọn người non tơ nhất, tươi mới nhất, hợp khẩu vị nhất, đúng là đồ không biết xấu hổ.” Lạp Lạp nói với giọng nửa oán hận nửa ghen tỵ, mấy chữ cuối cùng nghe càng đầy
nóng giận.
“Chị nói cô nghe này Lạp Lạp, ăn cơm đừng có phun nước miếng lung
tung được không? Cô thử nhìn cái đùi gà này xem, bị bắn lên mấy giọt
rồi, chút khổ sở đó của cô sao có thể sánh với nỗi thống khổ của chị?
Nhìn xem, gặm miếng đùi gà, còn phải nuốt cả nước miếng của cô đấy!” Anh Tư nổi xung với Lạp Lạp, bữa trưa hôm nay coi như bị tên công tử bột
làm rối lên rồi. Cầm chiếc đùi gà lên, Anh Tư xót xa đến nỗi tức giận há to miệng cắn miếng thịt gà béo ngậy. Ngay lúc ấy, một giọng nói êm như
ru nhưng lại vô cùng rõ ràng, sắc nét truyền đến,