
thân vậy.
Chàng thanh niên trẻ có lẽ đã nhận ra cái lườm dữ dội như phù thủy
quét qua chỉ trong khoảnh khắc khi họ lướt qua nhau, anh ta phân vân
nhìn Anh Tư một cái, không hiểu có chuyện gì đang diễn ra.
Anh Tư đắc ý, bước chân nhẹ nhàng tung tăng, còn nghe thấy chàng
thanh niên hỏi bạn gái: “Sao anh cứ cảm thấy người phụ nữ lúc nãy lườm
anh?”
Cô gái õng ẹo đáp: “Đồ tự phụ, không chừng bẩm sinh mắt người ta bị lác, rất đáng thương.”
Cái đồ eo thô béo ú nhà cô, tôi không thương cô thì thôi, cô lại còn
thương tôi. Bĩu môi một cái, Anh Tư thắt chặt chiếc ăn quàng cổ, ung
dung nhìn bầu trời xanh lam trong suốt. Ông trời hiền từ ơi, lúc này đây con đang cực kỳ chân thành, ông vẫn thường đeo máy trợ thính chứ, con
muốn cầu nguyện: xin hãy cho tên công tử bột một bà vợ phù thủy cực kỳ
độc ác nhé! Để anh ta sẽ phải sống những tháng ngày khổ sở đến nỗi không cựa quậy nổi.
Run lên cầm cập nhưng vừa về đến nhà, Tạ Anh Tư đã thay bộ áo ngủ
tiểu gấu trúc Bảo Bảo, bộ áo ngủ này cô và Đỗ Thuần mỗi người có một bộ. Lúc về nhà đón Tết, hai đứa mặc nó, trông giống như hai con gấu trúc
màu hồng to béo ục ịch, chen nhau trên cái ghế – sô pha nhỏ, ôm tivi xem bất kể ngày đêm, suýt chút nữa thì bị thần kinh suy nhược. Đến nỗi, bây giờ hễ thấy tivi là cô muốn tiến đến đập cho nát vụn.
Anh Tư thở dài, rút điện thoại gọi cho Đỗ Thuần. Sau khi Cố Thiên
Lãng, một kẻ đầu thai của Trần Thế Mỹ(*) ra đi, Đỗ Thuần còn chưa hoàn
toàn thoát khỏi sự suy sụp, xáo trộn. Đến nỗi tuy ở thành phố A, cô vẫn
đứng ngồi không yên, cứ cách hai ngày lại gọi điện về cho Đỗ Thuần.
(*) Trần Thế Mỹ: là một nhân vật trong kinh kịch dân gian của Trung
Hoa, được truyền tụng gắn với giai thoại xử án của Bao Công. Trần Thế Mỹ xuất thân bần hàn nhưng học giỏi và đỗ trạng nguyên rồi kết hôn với
công chúa nhà Tống, trở thành phò mã. Sau đó, hắn phản bội vợ con cũ của mình để theo vinh hoa phú quý. Trần Thế Mỹ cuối cùng đã bị Bao Công xử
chém.
Giọng nói ủy mị chán chường ngày trước của Đỗ Thuần dần có sự tức
giận, cuối cùng, cô khó chịu hét lớn, “Tạ Anh Tư, cậu thử đi hỏi xem bây giờ có cô gái bình thường nào muốn cùng cậu mơ mộng, lại còn cùng mặc
chiếc áo ngủ tiểu gấu trúc Bảo Bảo không? Cậu tự đi mà mặc nó rồi mơ
mộng nhé, tớ không tiễn đâu, bye.” Dứt lời, Đỗ Thuần cúp điện thoại cạch một cái.
Tạ Anh Tư ủ dột cúp máy, không giận dữ, thậm chí trong lòng còn có
chút thích thú. Đỗ Thuần tràn đầy sức sống như vậy mới là điều cô mong
mỏi nhất. Nhớ lại hình ảnh mùa đông năm ngoái khi Đỗ Thuần ôm cô, đôi
mắt rưng rưng như chuỗi ngọc châu bị đứt, từng viên, từng viên rơi
xuống, trái tim cô đã bi thương rỉ máu.
Tạ Anh Tư nằm nghiêng trên chiếc giường êm, mắt nhìn lên trần nhà và
nghĩ, đôi khi, cô và Đỗ Thuần không giống nhau, nhưng lại hợp đến nỗi
như hai chị em song sinh, tình bạn tựa những món gia vị trong bát canh
cá dưa chua, không thể thiếu được. Cô nhẹ gật đầu xác định, cái trần nhà màu trắng cũng lắc lư lên xuống theo, dường như rất ủng hộ cách nghĩ ấy của cô vậy.
Trần nhà với hoa màu trắng hình như đang thôi miên Anh Tư, cô thò đôi chân dài ra móc lấy chiếc chăn một cách thô lỗ rồi kéo lên người mình,
đôi mắt lanh lợi dần khép lại. Người ta thường nói, con gái mà ăn được
ngủ được, không chút phiền não thì rất dễ béo. Trong giấc mơ, Anh Tư bắt đầu ăn uống nhồm nhoàm, nhưng cô có chút nghi ngờ, liệu bản thân có
phải là hầu tinh đầu thai, muốn béo cũng không béo được, đúng là phiền
não quá!
Thứ hai đầu tuần, Tạ Anh Tư với tinh thần sảng khoái phát huy sức
mạnh vô địch của nữ vận động viên cầu lông, đúng phút cuối dập thẻ, lại
bắt đầu một buổi sáng tươi đẹp. Đối với công việc, Tạ Anh Tư có một diện mạo sôi nổi tiến bộ khác hẳn, buổi trưa cô đã chuẩn bị xong một ít bản
thảo, sắp xếp đâu ra đấy nội dung phỏng vấn cho buổi chiều.
Lúc gần mười hai giờ trưa, Dương Lạp Lạp của bộ phận phóng viên mặc
bộ váy đằm thắm, đến chỗ Anh Tư rủ cô cùng đến căng-tin ăn cơm. Anh Tư
bất ngờ, nhìn lên nhìn xuống Dương Lạp Lạp như xem xiếc thú, sau đó trợn mắt lên khi thấy cô ta cười ngốc nghếch, nói giọng không mấy vui vẻ,
“Lạp Lạp, bị táo bón à? Hình như nghiêm trọng đến mức lẫn lộn cả thời
tiết, xem quần áo trên người cô kìa?”
Mối quan hệ giữa Lạp Lạp và Anh Tư không tồi, bình thường họ vẫn hay
dính lấy nhau như sam. Lạp Lạp ít hơn Anh Tư một tuổi, có chút ngốc
nghếch, vì vậy vinh dự được làm một phóng viên giải trí. Nói đi cũng
phải nói lại, một nữ phóng viên chính nghĩa đẳng cấp như Anh Tư tuyệt
đối không làm được cặp paparazzi luôn dính chặt như keo con voi.
Anh Tư thường xuyên cười nhạo Lạp Lạp, vừa làm phóng viên, vừa đuổi
theo các minh tinh, đời người điều không cần phiền lo nhất chính là vấn
đề bài tiết, cái tên của Lạp Lạp(*) đúng là được đặt rất mạnh mẽ. Riêng
Lạp Lạp cũng thường thở dài, bố mẹ cô ấy vốn xuất thân từ khoa Trung
văn, nhưng không hiểu sao lại chọn cái tên vừa dung tục vừa phổ biến để
đặt tên cho con gái.
(*) Trong tiến Hán, chữ Lạp trong tên Dương Lạp Lạp có nghĩa là bài tiết.
Lạp Lạp tiến lại gần t