
ó vẻ nhỏ mọn, em trai nhỏ
chắc chỉ nói giỡn thôi, mình lại đành lòng bỏ rơi nó, như vậy là tội ác
nha. Nghĩ đến đây, tôi xua đi những cảm xúc tiêu cực trong đầu, dẫn hắn
tới chỗ báo danh … Đương nhiên cũng không quên bỏ tay nó ra, đừng đùa
nha, tay của chị mày dễ nắm thế à =.=
Vốn tưởng nó báo danh xong thì cái hạn của tôi coi như cũng hết, ai
dè sau đó nó cứ quấn lấy tôi bắt đi cùng nó mua này mua kia, thậm chí cả tất cũng bắt đi cùng. Trên đường đi, lái xe của nó đi tìm nó, nó lôi
kéo tôi bỏ chạy như giặc, cứ nghĩ tới đó là tôi bực, nó chạy thôi được
rồi, tha theo tôi làm chi …
Tối đến, vị sư đệ này cảm tạ tinh thần hăng hái của tôi, mời tôi ăn
cơm, vì cơm rất ngon, tâm trạng bực dọc nửa ngày quên béng, làm tôi cũng tự phỉ nhổ bản thân, đồ không có khí tiết ><
Lúc nó đưa tôi trở về dưới kí túc xá, nói với tôi một câu, hại tôi lại mém mất đi mấy ngụm máu.
Nó nói: “Mộc Đồng, mình rất vui vì buổi hẹn hò hôm nay.”
Coi như nhận ra, thằng nhỏ này là linh hồn một con sói đi lạc vào thân hình một con thỏ để lợi dụng giở trò.
Mấy ngày nay Tô Ngôn làm tôi muốn phát khùng, nó thường xuyên bất
thình lình xuất hiện, đôi khi còn cầm theo hoa, miệng thì nói toàn mấy
câu ớn gai óc. Điên tiết nhất là, lúc tôi nhất thời tức điên lồng lộng
lên thì nó lại trương hai con mắt tiểu bạch thỏ vô tội lên nhìn tôi, làm cho tôi không thể tiếp tục phát điên nữa.
Hơn nữa vị tiểu sư đệ thần thông quảng đại này còn thần không hay quỷ không biết nắm tay tôi, làm tôi vừa oán giận vừa bất đắc dĩ. Tôi không
dưới một lần hỏi nó rốt cục thích tôi ở điểm nào, kết quả lần nào nó
cũng ngồi tự kỉ một hồi rồi mới trả lời: “Tôi cũng không biết nữa, dù
sao hễ nhìn thấy chị là tim đập loạn nhịp, muốn ở cùng một chỗ.” Đối với câu trả lời này tôi cũng đành bó tay.
Tiểu Nhị và Lão Đại đã nhận thấy tình hình, thấy tôi và thằng nhóc
dây dưa không rõ, hai đứa nó bàn hợp lực lôi tôi về kí túc xá tiến hành
một màn phê phán kịch liệt, phân tích nào là nhân sinh quan, thế giới
quan, giá trị tầm nhìn, tư tưởng giác ngộ, lý tưởng chủ nghĩa cộng sản
…vân vân … nói chung là phân tích toàn diện, cuối cùng rút ra kết luận:
Tam đầu gỗ, mày đi dụ dỗ tiểu sư đệ kia, chọc giận Chung Nguyên, chắc là chán sống rồi.
Tôi vô cùng ủy khuất ngồi lui trong góc, dở khóc dở cười, đâu có chuyện nào liên quan tới mình đâu chứ …
Tiểu Nhị lại nhìn tôi không hề thông cảm, hung thần ác sát nói:
“Không được khóc. Nếu mày đem bán thằng nhóc đó cho Chung Nguyên, để rồi coi chuyện gì xảy ra!”
Tôi toát mồ hôi, ngoài mặt làm bộ đạo đức giả vô cùng đau buồn, trong lòng thì hớn hở tưởng tượng, kể ra ý nghĩ đó cũng hay à…
…
Lại qua mấy ngày, Tô Ngôn lại đột nhiên xuất hiện, trịnh trọng nói
với tôi: “Tôi nghĩ qua rồi, đây chính là nhất kiến chung tình trong
truyền thuyết.”
“À” Tôi đáp một tiếng nhẹ tênh, mặt không đổi sắc đi qua người nó,
thế giới này đúng là đảo lộn, lúc thì quá yên bình, lúc này sóng gió ầm
ầm.
Tô Ngôn đi theo sau lưng kéo cổ tay tôi lại, bi thương nói: “Mộc Đồng, chị có chút phản ứng được không?”
“Được” Tôi nói, bỏ tay nó rá, sau đó hung hăng khỏ lên đầu nó hai cái rồi xoay người bỏ chạy.
Hôm nay Chung Nguyên quay lại thành phố B, tôi phải ra sân bay đón,
đến muộn ai biết thằng cha này lại nghĩ ra phương pháp gì tra tấn chứ.
…
Chung Nguyên kéo theo hành lí, cười dài đi về phía tôi. Hắn đi đến
trước mặt thì giơ tay lên xoa xoa đầu tôi, nói: “Nhớ anh không?”
Tôi quay đầu né đi: “… Để nghĩ coi”
Chung Nguyên: “Em không cần phải miễn cưỡng.” Tâm tình của hắn hình như rất tốt, không có tức giận gì.
Tôi nhìn hắn, tự nhiên nảy ra một ý tưởng, Chung Nguyên không phải là bạn trai của tôi, nhưng lại là người yêu trong tin đồn nhảm, nếu như có một người tin hắn là bạn trai của tôi, vậy thì …
Nếu Tô Ngôn tin Chung Nguyên là bạn trai của tôi, vậy thì thế giới
của tôi liền bình yên trở lại rồi … Hehe, mình đúng là thiên tài, cách
đê tiện hay ho gì cũng có thể nghĩ ra, đúng là ở gần người gian trá thì
sẽ bị lây bệnh mà.
Tôi nghĩ như vậy, nhịn không được cười phá lên, hai mắt tỏa sáng nhìn chằm chằm Chung Nguyên. Chung Nguyên cũng không phải kẻ lương thiện
chi, nhún vai nói: “Đầu gỗ, phiền em không cần dùng ánh mắt nhìn thực
vật như thế nhìn anh.”
Tôi ngượng ngừng ho khan hai tiếng, nói: “Chung Nguyên à, ta đang nghĩ nhờ người giúp một chuyện.”
Chung Nguyên không để ý lắm, hỏi: “Chuyện gì?”
Tôi kéo kéo góc áo, cắn răng nói: “Uhm, là, ngươi có thể … có thể đóng giả làm bạn trai của ta không?”
Chung Nguyên đột ngột đứng khựng lại, quay đầu nhìn tôi. Hai mắt hắn
đen láy, ánh mắt rất dâu, ý tứ hàm súc không rõ, tôi bị nhìn tới phát
nhột, trốn tránh nói: “Nếu ngươi không muốn ta có thể tìm người khác.”
“Tìm người khác?” Chung Nguyên thì thào lặp lại, thanh âm lạnh lão,
hắn hơi nghiêng người, ghé sát vào mặt tôi. Đôi mắt hắn cụp xuống, bộ
dáng nhàn nhàn tản tản, nhưng ánh sáng trong mắt đã để lộ ý nghĩ, lúc
này hắn đang không vui a. Khóe miệng nhếch lên, hắn cười nguy hiểm mà mê hoặc: “Em tính đi đâu tìm người khác?”
Tôi thấy lạnh