
i, nhưng nếu nghiêm
trọng, ông sợ là nó sẽ có lúc không phân rõ thị phi, vì đạt mục đích mà
không từ thủ đoạn. Nhìn theo khía cạnh này thì càng thông minh càng nguy hiểm. Hơn nữa thằng nhóc xấu xa này, trời sinh ra tính tình đã không
cần gì ai, chỉ sợ càng dễ dàng lầm đường lạc lối.”
Tôi mù mịt gật đầu, có chỗ hiểu chỗ không. Những lời này của Chung
gia gia, ý tứ thì tôi hiểu, nhưng rốt cục là ông muốn nói với mục đích
gì?
Chung gia gia đột nhiên hưng phấn nhìn tôi, trong giọng nói có chút
kích động: “Bây giờ tốt rồi, tên nhóc này rốt cục bị uy hiếp.”
Tôi: “Ak,…”
Chung gia gia: “Bé ngoan, ông nhìn là thấy, Chung Nguyên tuy cố chấp, nhưng lời cháu nói khẳng định nó có thể nghe vào. Ông chỉ hi vọng khi
nào nó sắp lầm đường lạc lối, cháu hãy kéo nó lại, đừng đề cho nó làm
nguy hại cho xã hội, nếu nó không nghe thì cháu cứ một khóc hai quậy ba
thắt cổ, lấy con ra bức nó, không sợ nó không nghe lời.”
Tôi: “…”
Chung gia gia: “Đương nhiên, đóng kịch thôi là được rồi, đừng có chết thật nha.”
Tôi: “…”
…
Tối hôm đó ăn xong cơm, tôi và Chung Nguyên dắt tay nhau tản bộ trong khu nhà, tôi cẩn thận nói với anh: “Hôm nay ông của anh tìm em nói
chuyện.”
Chung Nguyên dừng chân, nhíu mày: “Ông của anh?”
“Được rồi, ông chúng ta.”
Chung Nguyên vừa lòng gật đầu, kéo tay tôi tiếp tục đi.
Tôi lại hỏi: “Anh không tò mò ông nói gì với em à?”
Chung Nguyên ngay cả mí mắt cũng chả buồn nhếch lên, đáp: “Đơn giản là sợ anh nguy hại xã hội chứ gì.”
Tôi: “…”
Chung Nguyên, không phải anh trộm xem lời kịch bản của ông chứ hả …
Lúc ba mẹ của Chung Nguyên tới Thượng Hải thì đang là lúc Sử Vân Hành nổi điên truy đuổi người qua đường Ất, còn biểu hiện của tôi cũng coi
là tốt, có thể thấy bọn họ khá vừa lòng với tôi.
Ngày hôm sau, mẹ Chung lôi kéo tôi, cực kì nhiệt tình nói: “Yên tâm
đi, con ta gian trá như thế, nhất định sẽ không để cháu bị ủy khuất bao
giờ đâu.”, xem như là tán thành cho tôi đi.
Mặc dù hơi bấn loạn một tí, nhưng cuối cùng tôi cũng yên lòng.
…
Thời gian qua thực nhanh, trong nháy mắt đã tới lúc tôi tốt nghiệp.
Tôi tìm được một tạp chí du lịch ở thành phố B, làm nghề nhiếp ảnh,
tiền lương tuy không cao nhưng có thể làm việc mình thích, hơn nữa có
thế nhân dịp chụp ảnh mà được đi du lịch ngắm cảnh khắp nơi, chơi cho
đã.
Sau buổi lễ tốt nghiệp, tôi mặc áo cử nhân rộng thùng thình, cùng
Nhất Nhị Tứ nói nói cười cười đi ra khỏi hội trường làm lễ. Mới vừa ra
khỏi thì nhận được điện thoại của Chung Nguyên, hỏi nhóm bọn tôi ở đâu,
còn bắt chúng tôi đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.
Nhất Nhị Tam Tứ đều thấy rất quái, nhưng vẫn thành thành thật thật đứng tại chỗ chờ bọn họ.
Một lát sau, Chung Nguyên, người qua đường Giáp, Lục Tử Kiện ba người hăng hái chạy tới, mỗi người trong tay đều cầm một bó hoa cưới rất to.
Cả ba người này ai cũng đều rất đẹp trai, tuy rằng cách thức đẹp trai thì không giống nhau, mỗi người một bó hoa, nhanh chóng thu hút sự chú ý của người đi đường, mấy nữ sinh không bình tĩnh còn hét ầm lên.
Tôi ngơ ngác nhìn bọn họ, tựa hồ như biết bọn họ vì cái gì mà đến,
nhưng lại nhất thời rất hồi hộp. Nhìn Tiểu Nhị và Tứ cô nương, coi bộ
cũng thần hồn lạc phách giống tôi rồi, chỉ có mỗi Lão Đại, vẻ mặt vừa
hâm mộ vừa ghen tị, bi phẫn nói: “Trời ạ, có định để cho người độc thân
sống không đây!”
Lúc này người qua đường Ất không biết từ đâu nhảy ra, kích động nói:
“Sư muội thấy tịch mịch hả, hai chúng ta ghép thành đôi đi.”
Lão Đại đột nhiên túm lấy cổ tay người qua đường Ất, sau đó hướng về
phía đám người đứng cách đó không xa hô to: “Sử Vân Hành, ta giúp ngươi
bắt hắn rồi nè!”
Người qua đường Ất khóc thét một tiếng đã bị Sử Vân Hành lao tới áp giải đi rồi.
Ba người kia đi tới trước mặt chúng tôi, đều tự tìm đến bạn gái của
mình, sau đó quỳ gối xuống, cầm hoa, đồng loạt nói: “XXX, gả cho anh
đi.”
Tôi bị chấn động, nói thật, tôi tưởng là bọn họ tới chúc mừng tốt
nghiệp cơ, không nghĩ tới … Bọn họ đến cầu hôn, hơn nữa còn là cầu hôn
tập thể ><
Tiểu Nhị và Tứ cô nương cũng kinh ngạc không nói ra lời, nhất là Tứ
cô nương, Lục Tử Kiện vốn đang ở nước ngoài, đột nhiên lúc này lại xuất
hiện, cầm hoa cầu hôn cô nàng, cho dù nó có là con nhỏ bạo lực thì lúc
này cũng cần thời gian để nảy sinh phản ứng.
Quần chúng vây xem thì chả mấy bình tĩnh, ai cũng la to: “Gả cho bọn họ đi, gả cho bọn họ đi …”
Người đi từ trong hội trường ra càng lúc càng đông, chúng tôi bị một
vòng người vây quanh, tiếng hô càng lúc càng lớn, giống như lễ hội không bằng, giống như thể, nếu chúng tôi mà không gả cho bọn họ [câu này nói
ra thật vô lí'>, chính là tội ác tày trời, sẽ bị quần chúng nhân dân
trừng phạt.
Giữa màn cầu hôn cao trào nhộn nhịp này, Tiểu Nhị là người đầu tiên
có phản ứng. Nó cười hì hì, quẹt quẹt mắt, cố giấu mấy giọt nước mắt
đang muốn rơi ra, sau đó nhận bó hoa trong tay người qua đường Giáp. Nó
ôm hoa, chép chép miệng, nói: “Có nhẫn không?”
Người qua đường Giáp vẫn quỳ trên mặt đất không đứng lên, cười nói: “Em nhìn kỹ đi.”
Tiểu Nhị ôm bó hoa cẩn thận kiểm tra, rố