
rất dùng sức, đồ sứ đồ thủy tinh để trên bàn trà
rung lên phát ra những tiếng kêu thanh thúy. Bác Dương gái thấy thế vội
vàng nói: “Lão gia nhẹ tay thôi, mấy đồ này còn đáng giá hơn khúc cây
kia của ông nha.”
Tôi khó hiểu, hỏi: “Cái này quý giá thế nào?”
Bác Dương cười nói: “Đây là từ thời nhà Tống.”
Tôi hoảng sợ, lập tức nhìn mấy đồ vật này bằng ánh mắt kính sợ.
Bác Dương lại vụng trộm nói với tôi: “Cháu gái à, đừng để ý làm gì,
cả nhà của lão gia toàn là đồ cổ thôi, chúng ta ăn cơm lúc nãy là bằng
bát Minh triều, bình gốm to đứng cạnh tivi kia là từ đời Đường, lão gia
bình thường uống trà hay dùng chén hoa sen từ thời nhà Tống, còn cái
trong tay cháu là quà tiến cống của phiên bang từ thời Minh …”
Tuy rằng tôi nhất gan, nhưng sợ quá mức rồi thì cũng thành thản
nhiên. Dù sao ông cụ cũng là một phú ông, tàng trữ đầu cơ đồ cổ này kia
cũng coi như bình thường. Chỉ có điều tôi không hiểu là, nhiều đồ cổ như thế mà lại để lung tung khắp nhà, không sợ lỡ tay làm bể a? Cho dù
người trong nhà cẩn thận, không làm vỡ, nhưng nếu có trộm thì làm sao?
Tôi đem nghi vấn trong lòng này nói cho bác Dương, bác bèn phất tay,
thập phần tự tin nói: “Yên tâm, chỉ cần tên trộm không bị bệnh tâm thần, chắc chắn chẳng hơi đâu đi vác cái bình to tướng đời Đường cạnh cái
tivi kia đi đâu.”
Ak, nói cũng phải ha …
Sau đó, bác Dương liền hào hứng kể lại cho tôi một vụ trộm từng xảy
ra trong nhà. Ngày đó có một tên trộm vô cùng chuyên nghiệp ghé qua, hắn lưu loát đi vào, phá sạch sẽ cái tủ sắt trong phòng Chung gia gia,
nhưng đến khi hắn nhìn thấy được thứ nằm trong tủ sắt, tên trộm đáng
thương phát điên tại chỗ.
Thứ duy nhất có trong cái tủ sắt đó, chính là một bức ảnh, ảnh chụp
lão Triệu bị chó cắn. nghe nói Chung gia gia mỗi tối trước khi đi ngủ
đều lấy tấm ảnh này ra ngắm một lần, cười đã mới đi ngủ.
Lại nói tên trộm kia tức giận tê tái xé mất bức ảnh, sau đó hùng hổ
tung cửa bỏ đi, vừa đúng lúc bác Dương đi mua đồ ăn về, chỉ cần vài đòn
tung ra đã hạ gục tên trộm ngu ngốc này.
… Nghe đồn bác Dương trai là quán quân võ thuật, còn bác gái là một người hâm mộ mà theo ông cả đời.
Lúc Chung gia gia trở về nhà, tên trộm đã bị đưa tới sở cảnh sát,
nhưng lão gia vẫn rất tức giận, bởi vì hạng mục giải trí mỗi đêm của ông đã không còn nữa. Ông tức giận tới nỗi hô hào đội ngũ luật sư đòi khởi
tố tên trộm kia, còn tuyên bố muốn tìm sát thủ để “xử đẹp” hắn, cuối
cùng nhờ bác Dương trai giúp ông rửa được một tấm hình lão Triệu bị chó
cắn khác, việc này mới lắng xuống được.
Nghe hết câu chuyện xưa này, lòng tôi không khỏi cảm thán, nhìn ông cụ Triệu đâu đến nỗi xấu, sao mà lắm chó cắn thế …
…
Trong mấy ngày ở tại nhà của Chung gia gia, tôi và Chung Nguyên đều
rất bận rộn. Chung Nguyên thì bị mấy cuộc gọi của chàng trai xấu số cầu
cứu cách nào thoát khỏi cô gái bạo lực, còn cô gái bạo lực thì lại thỉnh giáo cách nào để chế phục được chàng trai xấu số. Tôi bị Chung gia gia
lôi đi ngắm hoa, chơi cờ, đá dế, đại khái là được giáo dục đủ loại hạng
mục ăn chơi lêu lổng.
Một ngày kia, Chung gia gia kéo tôi lên sân thượng thưởng thức chim
họa mi ông mới mua được, Chung Nguyên thì đang ở trong phòng khách dạy
Sử Vân Hành cách mê hoặc người qua đường Ất.
Chung gia gia vừa cho chim ăn vừa thần bí hề hề nói với tôi: “Nha đầu, thật ra trước đây Chung Nguyên đã hay nhắc tới cháu rồi.”
“Ah, thế ạ?” Tôi hơi ngượng “Anh ấy nói gì ạ?”
Chung gia gia thở phì phì nói: “Nó nói, nếu ông không tiếp nhận cháu, nó sẽ đem toàn bộ đổ cổ mấy trăm năm trong nhà đi bán, mặt khác sẽ đem
những chuyện kinh dị của ông nói hết cho lão Triệu!”
Ak, chiêu này hơi độc.
Bây giờ tôi đã hiểu vì sao Chung gia gia lại dễ dàng chấp nhận tôi.
Chung gia gia hình như nhìn thấu tôi nghĩ gì, ông khoát tay, nói:
“Cháu đừng nghĩ nhiều, mặc dù ông đã già, nhưng ông không phải người hà
khắc, con cháu đều tự có phúc riêng của nó, nào giờ ông không muốn nhúng tay vào, huống hồ gì đứa nhóc như cháu ông rất thích.”
Khụ khụ, ông nói làm tôi xấu hổ quá đi mà, ngại quá …
Lúc này ông lại thêm một câu: “Đương nhiên, thằng nhóc xấu xa Chung Nguyên tuy là hư, nhưng mắt nhìn khẳng định không sai.”
… cái này có tính là khen thằng nhóc xấu xa không? Cứ cho là phải đi!
Tiếp theo, Chung gia gia từ bỏ hình tượng Lão Ngoan Đồng, vô cùng
nghiêm túc cảm thán một tiếng, nói: “Cháu dâu à, thực ra ông có việc
muốn nhờ cháu.”
“Dạ, cái gì vậy ông?” Tôi bị bộ dạng của ông làm cho hồi hộp quá.
“Chung Nguyên, thằng bé này, rất thông minh, nhưng có điểm hơi quá.”
“Nghĩa là sao ạ?” Tôi không rõ, thông minh không tốt sao, tôi luôn ước mình thông minh ra thêm tí nữa đây này.
“Có một số việc người thường dễ dàng bị dẫn dụ, nhưng thằng nhóc này
hễ đã nghĩ là nghĩ rất rõ ràng, làm cho nó nhìn thấu được sự việc, cũng
dễ dàng làm cho cách nhìn nhận vấn đề của nó luôn xuất phát từ góc độ
lợi ích. Người như thế rất hợp để kinh doanh, nhưng phàm là người như
vậy, đại đa số đều trở nên ích kỉ lạnh lùng, không để ý cảm nhận của
người khác. Tuy rằng nói không buôn gian bán dố