
cuộc tán gẫu, các cô nàng quay sang nhìn anh với vẻ khinh thường,
lòng thầm oán trách, chẳng biết đứa nào rảnh rỗi tốt bụng đến nỗi lại đi gởi
file cho Nhất Diệp Tri Thu nữa, làm giờ phải rước lấy nỗi phiền phức này.
A:
Đây là mp3 phúc lợi cho mọi người dùng làm nhạc chuông, đâu phải chỉ dành riêng
cho bản thân em, đương nhiên phải cắt bỏ tên rồi.
B:
Đúng rồi đó, dù Đao sama có chỉ đích danh chào tạm biệt bọn này, bọn này cũng
buộc phải nén đau mà cắt tên mình đi đó chứ.
C:
Nếu em muốn, thì tự mình đi lấy file mp3 đầy đủ trong mail nhóm ra mà cắt lấy ấy.
D:
Nếu thích, em đi nhờ Đao sama gọi tên em thêm mấy lần nữa cũng chẳng sao đâu.
Tuy
mọi người nói có lý, nhưng giọng điệu móc mỉa pha đầy châm biếm kia dù cách màn
hình laptop vẫn tỏa ra nồng nặc. Nhất Diệp Tri Thu tuy có hơi đơn giản nhưng
anh không ngốc. Tuy anh không phát hiện ra thái độ lần trước của các cô đối với
anh trước sau không giống nhau, nhưng cảm giác lãnh đạm dửng dưng và phảng phất
ý thù địch như hiện giờ thì anh cảm nhận được.
Cô
y tá nhỏ ngồi ở góc phòng tình cờ ngẩng đầu lên, ngạc nhiên phát hiện anh bác
sĩ Lục trước giờ vẻ mặt luôn vô cảm, nay ngồi trước máy tính đột nhiên nhíu mày
lại, biểu cảm thấp thoáng nét buồn bã thì phải.
Ngập
ngừng đôi chút, cô y tá nhỏ hiền lành bèn cất giọng hỏi: “Bác sĩ Lục, anh không
sao chứ?”
Bác
sĩ Lục đương ngồi ở đó như sực giật mình bởi câu hỏi của cô. Anh xoay về hướng
cô chớp chớp mắt, hồi sau mới chầm chậm lắc lắc đầu.p>
Cô
y tá tuy có hơi lo lắng, nhưng trông thấy bác sĩ Lục tiếp tục vùi đầu vào
laptop, cô chỉ đành mang sự quan tâm của mình nuốt trở lại vào bụng, sau đó
quay qua tiếp tục đắm chìm vào thế giới trên mạng.
Y
tá nhìn cảnh Nhất Diệp Tri Thu bị mọi người tẩy chay trong nhóm, tuy biết rõ những
lời đồn đãi về đối phương không tốt trong con mắt đa số người, nhưng nhìn trên
màn hình dáng vẻ tội nghiệp của cô nhỏ khi hỏi ai có thể giúp cắt file với thái
độ thành khẩn vô cùng đó, nơi mềm yếu nhất trong tim y tá nhỏ như bị gì đó chạm
vào.
…
Thôi kệ, cứ xem như mình làm người tốt một lần vậy.
Cô
y tá trước giờ “lặn tăm” hiếm khi nào trồi lên trong nhóm, lại len lén chọt vào
QQ của Nhất Diệp Tri Thu, sau đó gõ vài chữ vào khung thoại vừa nhảy phóc ra.
Là
y tá nhỏ chứ không phải băng vệ sinh: Nhất Diệp Tri Thu?
Liền
tức khắc, Nhất Diệp Tri Thu trả lời: Em là?
Là
y tá nhỏ chứ không phải băng vệ sinh: Bạn muốn file hỏi thăm đầy đủ phải không?
Nhất
Diệp Tri Thu: Ừm đúng rồi, em có thể giúp không?
Là
y tá nhỏ chứ không phải băng vệ sinh: Ừm… mình có phần mềm cắt file, có lẽ giúp
được.
Nhất
Diệp Tri Thu: O(∩_∩)O Ha ha ~ cám ơn em nhiều lắm!
Nhất
Diệp Tri Thu ngồi trước bàn máy nhoẻn nụ cười hiếm hoi. Anh trước giờ chưa từng
nói chuyện với cô gái này, hoàn toàn không ngờ rằng cô ấy lại chủ động giúp
mình… Quả nhiên, trong nhóm vẫn có người đối xử tốt với anh.
Cô
y tá nhỏ cắt file xem ra cũng rất nhanh nhẹn. Cô lấy ra file nhạc hoàn chỉnh lần
trước tải về, chỉnh đến phần đầu và phần cuối, cắt rời lời chào hỏi của thánh
Đao Kiến Tiếu nói với Nhất Diệp Tri Thu. Hơn nữa cô còn rất chu đáo, cắt luôn
cho anh cả giọng cười phía trước, sau khi loại bỏ tạp âm liền gởi cho Nhất Diệp
Tri Thu.
Lục
Tri Thu mang tai nghe vào, tiếng cười ấm áp và lời chào khẽ gọi tên anh của Đao
Kiến Tiếu chậm rãi vang lên, khiến lòng anh lâng lâng như muốn bay thẳng lên trời,
bập bồng lửng lơ trên không trung.
Nhất
Diệp Tri Thu: QAQ em gái Băng Vệ Sinh, cám ơn em nhiều QAQ!!!
Là
y tá nhỏ chứ không phải băng vệ sinh:...
Là
y tá nhỏ chứ không phải băng vệ sinh:...
Là
y tá nhỏ chứ không phải băng vệ sinh:...<>
Bỗng
chốc trong lòng y tá nhỏ như xuất hiện hàng ngàn vạn chú mèo con đồng loạt dùng
móng vuốt cào tường hú hét. Rốt cuộc cô cũng đã hiểu tại sao Nhất Diệp Tri Thu
lại bị mọi người căm ghét đến thế rồi. Con người này thiệt là chả biết ăn nói
gì cả, nếu người bình thường thì ắt hẳn gọi cô là “y tá nhỏ” chứ nào phải “băng
vệ sinh” đúng không?!!!
Chưa
đợi cô kịp xỉa xói, Nhất Diệp Tri Thu đã gởi yêu cầu add friend cho cô, trong
tin nhắn kiểm chứng có ghi câu thế này - “Em gái, em quả là người tốt.”
Chẳng
hiểu vì sao, y tá nhỏ được anh phát thẻ người tốt bỗng nhiên đỏ bừng cả mặt. Khụ,
cứ xem như nhất thời làm người tốt nhận cô nhóc này làm em gái vậy. Mang suy
nghĩ pha chút ngượng ngùng xen lẫn đôi chút dỗi hờn ấy, rồi cô nhấn nút đồng ý.
Trên
thực tế, cô nhỏ nhiều khi cũng dễ thương lắm chứ.
Nhưng
cô không biết rằng, bác sĩ Lục đương ngồi chung văn phòng với cô đang hăng hái
sửa tên ghi chú của một người bạn QQ mới quen như sau.
“Em
gái Băng Vệ Sinh tốt bụng”.
Y
tá nhỏ ở lại trong phòng một lúc để xử lý vết thương trên đầu gối của một cậu
nam sinh nghịch ngợm do đá bóng và một nữ sinh bất cẩn té từ cầu thang xuống
khiến chân bị bong gân, sau đó thì rảnh rỗi suốt đến tận giờ về.<>
Khi
chiếc đồng hồ trên máy tính từ 16:59 chuyển sang 17:00, cô liền đứng phắt dậy,
bắt đầu thu dọn đồ đạc ra về, là lá la la tối nay phải nấu canh lê đư