Disneyland 1972 Love the old s
Em Không Biết

Em Không Biết

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323013

Bình chọn: 9.5.00/10/301 lượt.

tar của Đao Kiến Tiếu chợt nhảy phóc ra.<>

Đao Kiến Tiếu: Có.

Đao Kiến Tiếu: Thầy Tri Thu?

Đao Kiến Tiếu: Có chuyện gì không?

Ngay giây phút đó, trái tim của Lục Tri Thu run lên, bỗng đập trật một nhịp.

Hôm

nay Đao Kiến Tiếu lên mạng cũng chỉ để nhận một cái file thôi. Sau khi tốn hết

năm phút để download xong, cậu bèn chuẩn bị log out, ai ngờ vừa định click chuột

tắt, thì có người PM anh.

Cậu

thực ra vẫn có chút ấn tượng về cái ID Nhất Diệp Tri Thu này, dẫu sao vào buổi

mini live show hôm qua chính cậu đã gọi người ta là “thầy” những hai lần kia

mà. Nhưng ai bảo cái người Nhất Diệp Tri Thu này lại gọi cậu là “trò” cơ chứ?

Nên cậu cũng thuận theo mà đùa vui đôi chút.

Bên

kia Nhất Diệp Tri Thu im lặng hồi lâu, lâu đến nỗi tính kiên nhẫn của Đao Kiến

Tiếu mất sạch, đương định log out luôn thì đối phương mới nhắn qua một câu.

Nhất

Diệp Tri Thu: File mp3 của buổi nhạc hội hôm qua cậu có giữ không? Số lần tải

file của mail nhóm đã vượt quá hai trăm rồi, tôi không tải được nữa.

Đao

Kiến Tiếu: Sao cô không nhờ người gởi mail fix link?

Nhất

Diệp Tri Thu: Fix link là gì cơ?

Đao

Kiến Tiếu ngồi trước máy tính ngao ngán đưa tay đỡ trán. Giời ạ, bây giờ là thời

buổi nào rồi mà còn có người không biết fix link là gì chứ. Nhưng cậu cũng chẳng

buồn xoắn quá vào vấn đề trên: Ừ, tôi có.

Nhất

Diệp Tri Thu: Thế cậu có thể gởi cho tôi không?

Đao

Kiến Tiếu thoáng ngập ngừng, dẫu sao cái file mini live show đó có dung lượng lớn

vì chất lượng rất cao. Nếu không thì chỉ với vỏn vẹn năm bài hát cộng mấy câu

tán gẫu từa lưa hột me và nhạc chuông phúc lợi cũng chẳng cần dùng đến link

file dung lượng lớn làm chi. Nhưng nếu gởi file nhạc thì có lẽ trong thời gian

ngắn cậu chẳng thể nào log out được rồi.

Đao

Kiến Tiếu đương định từ chối, thì Nhất Diệp Tri Thu đã nói tiếp.

Nhất

Diệp Tri Thu: Không được ư?

Ba

chữ này vừa hiện lên, Đao Kiến Tiếu cũng không hiểu vì sao, bỗng dưng trước mặt

cậu như hiện ra một đôi mắt trầm lặng, ngỡ như người ở sau màn hình kia đương

chăm chú nhìn cậu đầy mong đợi. Nếu như cậu từ chối, thì cặp mắt ấy sẽ bị nhấn

chìm trong nỗi tiếc nuối khôn cùng.

Haiz,

xem như mỗi ngày làm một việc thiện vậy.

Đao

Kiến Tiếu rầu rầu nghĩ, rồi không nói nhiều, liền mở folder ra, click chuột kéo

tập tin nhạc hôm đó bỏ vào trong QQ.

Vượt

ngoài dự đoán của Đao Kiến Tiếu, sau khi Nhất Diệp Tri Thu click vào chữ “tiếp

nhận”, file rar gần trăm Mb kia liền gởi xong chỉ trong vài giây ngắn ngủi, tốc

độ lên tới tận bảy, tám Mb mỗi giây!

Đao

Kiến Tiếu: Hở? Mạng trường hôm nay sao ngầu quá nhỉ?

Đao

Kiến Tiếu: Bình thường tôi và bạn học gởi tài liệu cho nhau tốc độ cũng nhanh

thế này.

Lục

Tri Thu nhìn câu nói trên màn hình kia, nhất thời đôi tay cứng đờ trên bàn

phím, không biết nên nói gì tiếp.

….

Làm sao đây, có khi nào Đao Kiến Tiếu liên tưởng đến điều gì không? Sao lại

quên phéng chuyện này kia chứ, tốc độ gởi giữa mạng của trường và mạng bên

ngoài thường chậm rì rì, mỗi lần gởi file cho nhau cứ gọi là lê lết còn hơn rùa

bò, chỉ có gởi đồ chung mạng trường thì tốc độ mới lên vèo vèo như tên bắn thế

kia! Cái này chẳng khác gì tự tiết lộ vị trí của bản thân rồi… Nếu như Đao Kiến

Tiếu biết mình và cậu ta ở chung trong một trường học, thậm chí mỗi sáng lén

lút nghe cậu ta đọc bài, liệu có cảm thấy mình rất là ghê tởm, là một kẻ bệnh

thần kinh không? Sao mình lại không nghĩ đến tốc độ mạng sẽ phơi bày thân phận

của mình cơ chứ?!

Trong

phút chốc Lục Tri Thu lo lắng mướt mồ hôi hột, may là Đao Kiến Tiếu không trông

mong anh trả lời, cũng chẳng nghĩ sâu về vấn đề này, chỉ là sau khi gởi xong,

liền chuẩn bị log out.

Đao

Kiến Tiếu: Được rồi, không tám nữa, tôi còn có việc.

Đao

Kiến Tiếu: BB

Sau

đó chưa đợi Nhất Diệp Tri Thu kịp phản ứng và nói câu chào tạm biệt, thì avatar

của Đao Kiến Tiếu đã tắt phụt.

Lục

Tri Thu đưa mắt nhìn trân trân cái avatar vừa chuyển sang màu xám tối kia, cắn

nhẹ môi dưới, sau cũng vẫn chậm rãi gõ hai chữ “Tạm biệt”.

Ngồi

lặng lẽ nhìn cái file có tên là “nhạc hội + phúc lợi 26-5” nằm trong folder, Lục

Tri Thu lén lén lút lút như làm chuyện vụng trộm, thò đầu ra ngó chừng cô y tá

đang ngồi ở góc bên kia phòng. Sau khi xác nhận cô ấy không chú ý chuyện anh

đang làm, lúc này anh mới khẽ khàng lấy chiếc tai nghe từ trong tủ ra cắm vào

laptop.

Anh

click mở file rar, di chuột tìm đến hai cái file mp3 lần lượt được đặt tên là

“nhạc chuông phúc lợi - chào thầy ạ”, “nhạc chuông phúc lợi - tạm biệt thầy”,

sau đó mặt đỏ bừng kéo chúng bỏ vào Media Play.

Ngay

sau đó, trong tai nghe của anh bèn vang lên giọng nói ấm áp đến lạ của Đao Kiến

Tiếu:

“Thầy

giáo? Rất vui được gặp thầy.”

“Tạm

biệt thầy.”

Ngay

khoảnh khắc ấy, đang ngồi trước máy tính, toàn thân Lục Tri Thu bỗng lạnh toát

người, tựa như rơi xuống hố băng.

- Mấy

cô ấy đã cắt bỏ hai chữ “Tri Thu” rồi.

*****

Nhất

Diệp Tri Thu tức thì chạy vào trong nhóm lên tiếng bất bình.

Nhất

Diệp Tri Thu: Tại sao trong file mp3 lại cắt mất tên anh rồi? 【tức giận】

Bị

anh quấy rối