
cô cúi gằm, những sợi tóc dài che lấp khuôn mặt, có thể nhận ra một vẻ tuyệt vọng toát ra từ người cô. Hạ Tử Khâm của lúc này khiến trái
tim Tịch Mộ Thiên như thắt lại đau đớn.
Một cái bóng cao lớn che mất ánh sáng trước mặt, Hạ Tử Khâm ngẩng
đầu, Tịch Mộ Thiên đang đứng trước mặt cô, trông anh vững chãi tựa như
một ngọn núi cao.
Hạ Tử Khâm phát hiện ra bản thân vô dụng, muốn lập tức sà vào lòng
anh, bất chấp tất cả nhưng lại cắn răng cố chịu đựng, không muốn mình
yếu đuối như vậy.
Tịch Mộ Thiên thở dài, quỳ xuống bên cạnh, ôm cô vào lòng: “Anh biết làm thế nào với em bây giờ?”
Mặc dù trong lòng vẫn còn sự nghi
kị và khoảng cách nhưng cô không thể từ chối vòng tay của Tịch Mộ Thiên. Vòng
tay anh rất ấm áp, ấm áp đến mức cô không thể kháng cự. Được anh ôm chặt trong
lòng, phảng phất mùi hương quen thuộc, sự kiên cường, cố gắng gượng của Hạ Tử Khâm
hoàn toàn sụp đổ.
Cô dựa hẳn vào lòng Tịch Mộ Thiên,
vòng tay ôm quanh eo, gối đầu lên bờ vai anh, nhưng không nói bất cứ lời nào,
chỉ im lặng như vậy. Tịch Mộ Thiên cũng để mặc cô, hồi lâu sau mới khẽ hỏi:
“Em đã ăn sáng chưa?”
Hạ Tử Khâm lắc đầu nhưng vẫn không
nói gì. Tịch Mộ Thiên, một tay ôm cô, một tay lấy điện thoại gọi cho Tiểu
Dương. Tiểu Dương nhanh chóng xách một lồng bánh bao và sữa đậu nành vào viện,
đặt ở trên bàn khu vực ngồi nghỉ. Tịch Mộ Thiên cầm một cái nhét vào miệng cô:
“Ăn tạm cái bánh bao trước đi!”
Hạ Tử Khâm đưa mắt nhìn quanh, quả
nhiên người nhà những bệnh nhân ngồi quanh đó đang cười họ. Mặt Hạ Tử Khâm ngại
ngùng, cô đưa tay đón lấy cái bánh bao, vừa ăn được một miếng thì cảm thấy axit
trong dạ dày như trào ngược, vội vàng bịt miệng ọe ọe mấy miếng, cô đặt bánh
bao vào lồng rồi lắc đầu:
“Không được, em không ăn được mấy
thứ nhiều dầu mỡ!”
Tịch Mộ Thiên nâng cằm cô lên, dịu
dàng hỏi:
“Em muốn ăn gì? Bây giờ chúng ta đi
ăn có được không?”
Hạ Tử Khâm cắn môi, lắc đầu
“Mẹ viện trưởng còn chưa tỉnh, có
mỗi Mạch Tử ở đây, nếu xảy ra chuyện gì, bên cạnh ngay cả một người cũng không
có, em không thể đi!”
Hạ Tử Khâm vừa dứt lời đã thấy Mạch
Tử tất cả chạy lại:
“Tử Khâm, Mẹ viện trưởng tỉnh rồi,
xem ra tinh thần vẫn tỉnh táo, mẹ bảo tớ đi gọi cậu đấy!”
Hạ Tử Khâm đứng bật dậy, chẳng còn
tâm trí nào mà để ý đến Tịch Mộ Thiên, cô lao như bay về phòng bệnh, Tịch Mộ
Thiên cũng chạy vào phòng bệnh ngay sau cô. Ban nãy lúc Tịch Mộ Thiên đến, vừa
đúng lúc Mạch Tử ra ngoài lấy đồ, do đó anh chưa bước chân vào phòng bệnh, cũng
chưa gặp Hạ Thục Nhàn.
Theo sau Hạ Tử Khâm vào phòng bệnh,
ánh mắt Tịch Mộ Thiên dán chặt vào người phụ nữ đang nằm trên giường, bà già
nua và xanh xao hơn nhiều so với trong kí ức, nhưng Tịch Mộ Thiên chỉ nhìn một
cái là nhận ra ngay, bà chính là mẹ của Phi Loan.
Lúc còn nhỏ anh đã gặp bà nhiều
lần, sao giờ bà lại trở thành Viện trưởng của cô nhi viện Thánh Tâm được. Vậy
thì Tử Khâm, Tịch Một Thiên khẽ nhíu mày, anh không muốn lồng các sự việc lại
với nhau, nhưng có những chuyện quá trùng hợp, Tử Khâm và Phi Loan rất giống
nhau, Tử Khâm cũng là nhóm máu A.
“Mẹ bị bệnh nặng thế, sao có thể
giấu con và Mạch Tử chứ? Nếu như sớm…”
Hạ Tử Khâm nói đến đây thì không
thể tiếp tục được nữa, nước mắt cứ hối hả tuôn ra. Cánh tay không bị truyền
nước của Hạ Thục Nhàn giơ lên, vuốt ve mặt Hạ Tử Khâm:
“Vẫn cứ hay khóc nhè như thế à, con
người ai chẳng phải sinh lão bệnh tử, sống đến ngần này tuổi cũng thọ lắm rồi,
con người sinh ra đã được an bài số phận, lo liệu xong chuyện cô nhi viện là tâm
nguyện của mẹ cũng được hoàn thành một nửa rồi.”
Hạ Thục Nhàn ngẩng đầu khẽ liếc
“Tử Khâm, con không giới thiệu
chồng con cho mẹ à?”
Lúc này Hạ Tử Khâm mới nhớ ra Tịch
Mộ Thiên, cô ngoảnh đầu lại nhìn Tịch Mộ Thiên, gượng gạo giới thiệu:
“Anh ấy là Tịch Mộ Thiên. Tịch Mộ
Thiên, đây là mẹ em!”
Tịch Mộ Thiên lễ phép gọi một tiếng
“mẹ” theo Hạ Tử Khâm. Tiếng “mẹ” này dù thế nào, người phụ nữ đang nằm trước
mặt anh đây hoàn toàn xứng đáng.
Mạch Tử đi xử lí công việc của cô
nhi viện, bác sĩ nói ở đây có y tá chăm sóc đặc biệt, không cần Hạ Tử Khâm phải
túc trực hai tư trên hai tư. Thực ra cứ nghe theo ý Hạ Thục Nhàn xuất viện cũng
tốt, dù gì bà biết rõ bệnh tình của mình, có ở đâu cũng chỉ chờ chết thôi,
nhưng Mạch Tử và Hạ Tử Khâm kiên quyết không cho bà xuất viện.
Hạ Thục Nhàn cũng thầm hiểu, nếu đã
gặp Tịch Mộ Thiên rồi, những ân oán trong lòng bao năm cô đơn này cũng nên chấm
dứt thôi. Chỉ có Tử Khâm, bà lo lắng cho Tử Khâm, Tử Khâm yếu đuối, nhạy cảm và
cực kì cố chấp, có những chuyện cô không thể nghĩ thoáng ra được, cho dù có thể
nhưng lúc đầu chắc chắn sẽ không chấp nhận.
Hạ Tử Khâm không ăn không ngủ,
khuôn mặt trắng bệch khó coi, bị Mẹ viện trưởng ép phải về nhà nghỉ ngơi, lúc
ấy cô mới để Tịch Mộ Thiên đưa về.
Đến nhà, Hạ Tử Khâm nằm vật ra
giường, Tịch Mộ Thiên hâm sữa nóng, cho thêm một thìa mật ong vào, quấy đều rồi
bê tới bên giường. Anh nâng người cô lên, kề miệng cô, nói: “Uống ít sữa rồi
hãy ngủ, ngoan nào!”
Hạ Tử Khâm mơ màng mở mắt, nếm thử
một ng