80s toys - Atari. I still have
Em Đồng Ý Gọi Anh Là Chồng

Em Đồng Ý Gọi Anh Là Chồng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322533

Bình chọn: 7.00/10/253 lượt.

nuôi dưỡng, hàng tháng gửi cho họ một khoản tiền, đến sau này mẹ tiếp quản

cô nhi viện mới đón Tử Khâm về. Lúc ấy con bé đã được năm tuổi, nhìn đôi mắt

đen láy của nó, mẹ phát hiện không thể nói cho Tử Khâm biết sự thực mẹ là mẹ đẻ

của con bé. Cứ nghĩ đợi sau này Tử Khâm lớn hơn một chút, sẽ nói cho nó biết.

Nhưng dây dưa mãi cho đến tận bây giờ, mẹ đã không còn biết phải giải thích thế

nào nữa.”

Tịch Mộ Thiên đứng đậy: “Nếu có

thể, con hi vọng tạm thời cứ duy trì tình trạng này. Tử Khâm mà biết, con sợ

sức khỏe của cô ấy không chịu đựng nổi, cô ấy có bầu rồi!”

Lúc Hạ Tử Khâm tỉnh dậy, không biết

là mấy giờ, chỉ thấy đèn đường đã bật sáng. Vừa mở mắt ra là nhìn thấy Tịch Mộ

Thiên, anh đang ngồi ngay sát giường, bên cạnh cái bàn gấp cô hay dùng. Laptop

đặt trên bàn, anh liên tục nhấp chuột và chuyển động.

Hạ Tử Khâm khẽ nhúc nhích, cảm thấy

vẫn hơi khó chịu, không thể kiểm soát cơn trào ngược của dạ dày, cực kì buồn

nôn. Cô vội vàng bịt miệng nôn khan mấy tiếng. Tịch Mộ Thiên đỡ cô ngồi thẳng

dậy, bàn tay vuốt dọc sống lưng cô, đợi cơn buồn nôn qua đi, anh khẽ vén lại

mái tóc rối bời của Hạ Tử Khâm:

“Em dễ chịu hơn chút nào chưa? Em

muốn ăn gì?”

Giọng nói của anh dịu dàng, chậm

rãi.

Hạ Tử Khâm ngẩng đầu nhìn anh,

người đàn ông này thực sự không thể nhìn thấu tâm can, cũng không thể hiểu rõ.

Anh lạnh nhạt với cô, đến mức gần

một tháng trời mất tăm mất tích, thế rồi đùng cái lại quay sang dỗ dành cô như

con búp bê.

Trong lòng nghĩ mãi không hiểu, Hạ

Tử Khâm cảm thấy bực bội, gạt tay anh ra, xuống đất đi vào nhà vệ sinh. Cô xả

nước trên bồn rửa mặt rồi vùi đầu xuống đó, hồi lâu sau mới ngẩng lên, lấy tay

lau mặt. Người phụ nữ trong gương hốc hác, đôi mắt phù trũng, đầu tóc rối bời,

bộ quần áo trên người rộng thùng thình trông chẳng khác gì bà vợ già.

Hạ Tử Khâm gạt nước trên mặt, cơn

buồn nôn lại ập tới. Cô vội vàng chạy tới trước bồn cầu, không biết đã nôn ra

dịch vị hay là thứ gì nữa.

Cánh cửa nhà vệ sinh bật mở, Tịch

Mộ Thiên bước vào, Hạ Tử Khâm ngẩng đầu nhìn anh: “Có phải em bị bệnh gì

không?”

Tịch Mộ Thiên nhíu mày:

“Em nghĩ xem đã bao lâu chưa ăn gì

rồi? Dạ dày khó chịu là chuyện bình thường, ăn vào là ổn thôi, giờ nói cho anh

biết em muốn ăn gì nào?”

Hạ Tử Khâm ôm bụng, thấy trống rỗng

và khó chịu, ngẫm nghĩ hồi lâu rồi đành nói: “Em muốn ăn khoai tây sốt chua

cay!”

Cô gi mắt nhìn Tịch Mộ Thiên, Tịch

Mộ Thiên cúi người bế cô đến bồn đánh răng, bóp kem đánh răng lên bàn chải rồi

nhét vào tay cô.

“Em đánh răng trước đi, anh xuống

nhà làm cho em ăn. Muốn ăn khoai tây, còn muốn ăn gì nữa không?”

“Còn muốn ăn dưa chuột trộn, không

cho tỏi, cho mù tạc thôi!”

Tịch Mộ Thiên nhoẻn miệng cười: “Em

cũng dễ nuôi thật đấy!”

Tịch Mộ Thiên ra ngoài, Hạ Tử Khâm

đánh răng được mấy cái đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn người phụ nữ trong gương.

“Sao mày không có chút trí nhớ nào

thế nhỉ? Chỉ cần anh ấy đối xử với mày hơi tốt một chút là mày đã không phân

biệt được đông tây nam bắc. Mày quên rồi à? Bên cạnh anh ấy còn có một cô gái

không rõ lai lịch đấy!”

Trong lòng Hạ Tử Khâm chợt có giọng

nói phản bác khe khẽ:

“Cô ả con lai ấy có khi đang cố ý

nói láo để hãm hại người khác, giống như cái cô Hàn Phong gì đó mà thôi!”

Đầu óc Hạ Tử Khâm càng lúc càng rối

bời, cô nhổ bọt kem đánh răng trong miệng ra, súc miệng rồi quấn khăn tắm đi

xuống.

Ngồi trước bàn ăn, nhìn hai đĩa

thức ăn một nguội một nóng trước mặt, Hạ Tử Khâm không khỏi nuốt nước bọt. Tịch

Mộ Thiên đơm bát cơm đưa cho cô, Hạ Tử Khâm cầm đũa lên gắp khoai tây trước.

Ừm, vị chua ngọt rất ngon miệng, còn ngon hơn cả Vinh Phi Lân làm. Đột nhiên cô

nghĩ đến Vinh Phi Lân, nghĩ đến Vinh Phi Lân lại không khỏi nghĩ đến cái USB đã

bị cô ném đi, rốt cuộc trong đó là cái gì?

Hạ Tử Khâm lắc đầu, cố nhét hết

thức ăn trên đĩa vào dạ dày. Đặt đũa xuống, cô sực nhớ ra hình như Tịch Một

Thiên chưa ăn gì.

“Anh ăn gì?”

Tịch Mộ Thiên nhướn mày cười: “Anh

ăn rồi, giờ đã là tám giờ rồi!”

Anh dắt tay cô rời khỏi phòng ăn

lên lầu, lấy một tấm chăn mỏng choàng lên người cô, anh ngồi xuống ghế dựa bên

ngoài ban công, ôm cô vào lòng. Tịch Mộ Thiên hỏi thẳng:

“Giờ có khi em nên nói cho anh biết

rốt cuộc em đang hờn dỗi chuyện gì đi nhỉ?”

Thật ra Hạ Tử Khâm cũng chẳng biết

mình đang giận dỗi chuyện gì. Những chuyện khó chịu trong lòng không thể nói

cho anh biết, chẳng nhẽ nói là vì hơn một tháng nay anh rất ít về nhà, công

việc của anh bận rộn, rõ ràng cô thật không biết điều. Hay là nói rằng, cho dù

anh về nhà cũng không đụng đến em, có phải anh có người đàn bà khác ở bên ngoài

không?

Hạ Tử Khâm không phải kiểu phụ nữ

biết nói thẳng, nếu cô là một người thẳng thắn như thế, cô đã chẳng phải tự đấu

tranh với bản thân mình rồi.

Do vậy khi Tịch Mộ Thiên hỏi vậy,

cô chỉ biết cúi đầu không nói nửa lời. Tịch Mộ Thiên thở dài, nhìn cô hồi lâu

rồi bắt đầu suy đoán:

“Có phải dạo này anh bận rộn quá

không?”

Hạ Tử Khâm cắn chặt răng, vẫn không

chịu nói gì, nhưng nhìn vẻ mặt là Tịch Mộ Thiên biết mình đã đoán