Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Em Đồng Ý Gọi Anh Là Chồng

Em Đồng Ý Gọi Anh Là Chồng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322444

Bình chọn: 8.00/10/244 lượt.

o nhiêu rồi?”

Có lẽ là trong điện thoại nên giọng nói của Tịch Mộ Thiên trở nên vô cùng dịu dàng. Hạ Tử Khâm cắn chặt môi, hồi lâu mới buột miệng hỏi:

“Tịch Mộ Thiên, anh không bận à?”

“Riza, sao anh lại ra ngoài rồi, mau vào đi, chỉ chờ anh nữa thôi đấy!”

Một giọng nữ quen thuộc vang lên từ đầu dây bên kia, Tịch Mộ Thiên nói gì đó với người ấy rồi tiếp tục với Hạ Tử Khâm:

“Khi nào em về anh bảo ông Lưu đi đón em!”

Hạ Tử Khâm trầm ngâm rồi nói:

“Em muốn ở lại đây vài ngày, anh làm việc của anh đi. Hơn nữa em có chân, em sẽ tự về!”

Điện thoại vang lên tiếng tút tút kéo dài. Tịch Mộ Thiên ngây người, hình như cô đang tức giận, là bởi vì dạo này anh trở nên bận rộn, lơ là không quan tâm đến cô ư? Đợi qua đợt bận rộn này, anh sẽ thường xuyên ở bên cô.

Hạ Tử Khâm nhìn điện thoại hồi lâu, cho đến khi có một chiếc áo khoác lên người, cô mới sực tỉnh, Hạ Thục Nhàn khẽ thở dài:

“Mặc dù đã đến mùa xuân nhưng buổi tối vẫn lạnh lắm, đừng có đứng ngẩn ngơ ở đây nữa, mau vào phòng đi!”

Hạ Tử Khâm gật đầu đứng dậy, nghiêng mình dựa vào vai Mẹ viện trưởng:

“Sau này con ở đây với mẹ có được không?”

Hạ Thục Nhàn vỗ trán cô rồi bảo:

“Ngốc ạ, đã lớn đến bằng ngần này rồi, sao có thể ở mãi bên mẹ được?

Con có cuộc sống thuộc về riêng con, cho dù thế nào mẹ vẫn hi vọng con

được bình an, hạnh phúc. Chỉ có điều, cuộc sống đôi lúc khó mà tránh

khỏi những điều không như ý, con phải cố gắng giữ cho mình một trái tim

bình thản.”

Hạ Tử Khâm nhìn Mẹ viện trưởng, bà lúc nào cũng sáng suốt, có thể hóa sự bất diệt thành một trí tuệ thần kì.

“Mẹ ơi, con cảm thấy mẹ thật thông thái, con lại rất ngốc nghếch, nếu con là con gái ruột của mẹ thì tốt quá, như thế con có thể kế thừa sự

thông minh, trí tuệ của mẹ!”

Sống lưng Hạ Thục Nhàn như cứng đờ, bà kéo Hạ Tử Khâm vào trong

phòng, ngồi xuống ghế sô pha rồi gạt những lọn tóc của cô ra sau mang

tai:

“Tử Khâm của chúng ta chẳng ngốc tẹo nào, chỉ có điều kết hôn, làm phẫu thuật mà toàn giấu mẹ, thực sự đáng đánh đòn!”

Hạ Tử Khâm bỗng thấy áy náy, vội vùi đầu vào ngực Mẹ viện trưởng: “Mẹ đang tính lại nợ cũ đấy à?”

Hạ Thục Nhàn lắc đầu: “Mẹ chỉ cảm thấy người mẹ này có hơi tắc trách. Thực ra hồi nhỏ lúc con phát bệnh tim phải cho con làm phẫu thuật luôn

mới phải.”

Nói rồi bà khẽ thở dài. Hạ Tử Khâm đá đôi dép lê dưới chân ra, nằm

duỗi trên ghế sô pha, gối đầu lên chân Hạ Thục Nhàn, ngẩng mặt nhìn bà:

“Lúc ấy cô nhi viện chúng ta đang khó khăn, lấy đâu ra tiền cho con

làm phẫu thuật. Thực ra cũng không nghiêm trọng lắm, Tịch Mộ Thiên cứ

làm lớn chuyện thôi mà!”

Hạ Thục Nhàn cúi đầu nhìn cô hồi lâu. Hạ Tử Khâm đến đây cả một ngày

trời mà đây là lần đầu tiên nhắc đến cái tên này, ánh mắt Hạ Thục Nhàn

chợt u ám: “Vợ trước của Tịch Mộ Thiên là thiên kim nhà họ Vinh phải

không?”

Hạ Tử Khâm ủ rũ đáp: “Dạ, Vinh Phi Loan, một thiên kim tiểu thư vô cùng xinh đẹp và thanh lịch!”

Mặc dù đã là quá khứ nhưng mỗi lần nhắc đến Vinh Phi Loan, Hạ Tử Khâm lại thấy chua xót trong lòng, đột nhiên nghĩ đến cô gái gặp ở khu mua

sắm, Hạ Tử Khâm cắn chặt môi. Trước đây cô không hề biết Tịch Mộ Thiên

lại phong lưu đến mức đó, những điều cô gái ấy nói rõ ràng đến thế, hơn

nữa cúc áo của Tịch Mộ Thiên…

Hạ Tử Khâm xoay người, quay mặt vào trong, vòng tay ôm lấy Mẹ viện trưởng:

“Anh ấy chưa từng nói yêu con, mặc dù anh ấy đối với con rất tốt,

nhưng đến tận bây giờ con cũng không thể xác định được anh ấy có thật sự yêu con không. Công việc bận rộn, anh ấy đã quen với việc không giải

thích với con nhiều việc, còn chê con hay suy đoán linh tinh. Thực ra

con cũng chán ghét mình về điều này, nhưng có những chuyện bản thân con

không tự kiểm soát được, con nhận thấy mình không thể nhắm một mắt mở

một mắt như người khác. Con là đứa ích kỉ, so đo, hay ghen, hay đố kị.

Mẹ à, mẹ bảo con phải làm sao?”

Hạ Tử khâm vẫn như thuở nhỏ, mỗi khi gặp chuyện ấm ức, buồn bã lại

vùi đầu vào lòng mẹ kể lể, giọng điệu ấm ức, nũng nịu. Chỉ có điều nội

dung về cuộc sống hôn nhân gia đình, dường như đã từ một con búp bê bé

nhỏ biến thành một cô gái trưởng thành.

Bàn tay thô ráp của Hạ Thục Nhàn xoa vào lưng cô, bà không nói gì, chỉ lắng nghe Hạ Tử Khâm kể lể:

“Còn cả Vinh Phi Lân phiền phức nữa, bây giờ con vẫn không biết rốt

cuộc con đắc tội gì với anh ta, cứ dăm ba hôm anh ta lại mang phiền phức đến cho con. Đây là chuyện mà con nghĩ nát óc cũng không ra, anh ta cứ

như bóng ma lẽo đẽo sau lưng vậy, vừa mới cảm thấy cuộc sống yên ổn được vài ngày thì anh ta từ đâu nhảy ra gây sóng gió, luôn miệng nói thích

con. Anh ta thích con là việc của anh ta, con không thích anh ta chẳng

nhẽ là sai à? Chẳng nhẽ anh ta không thể nhìn con hạnh phúc, phải nghĩ

cách phá cho bằng được?”

Hạ Thục Nhàn ngây người:

“Vinh Phi Lân mà con nói… là của tập đoàn Vinh Thị?”

“Là đại thiếu gia ạ!”

Hạ Tử Khâm ngửa đầu lên nói:

“Một gã đại thiếu gia phiền phức, trước đây con còn cảm thấy anh ta

khá tốt bụng, về sau không biết bị trúng tà gì mà lạ thế chứ!”

Hạ Thục Nhàn nhìn cô, ánh mắt vô cùng phức tạp:

“Cậu ta thíc