
hì nó còn chưa lộ diện, đúng là phí công dạy thằng mất dạy ấy, suốt ngày
chỉ biết đàn đúm với lũ bạn chó má...”
Tịch Mộ Thiên hiểu Vinh Hồng Thịnh mặc dù ngoài miệng chửi
rủa là thế nhưng trong lòng vẫn rất nuông chiều cậu con trai, nếu không phải vì
ông quá cưng chiều Phi Lân thì thằng nhóc ấy đâu thể đến giờ vẫn ung dung, thoải
mái như vậy. Hết đua xe lại đi leo núi thám hiểm, rồi còn đến tận Bắc cực tham
quan. Tịch Mộ Thiên chẳng cảm thấy bất ngờ, Phi Lân là một con ngựa hoang, ông
Vinh muốn lồng yên cương vào người nó e còn khó.
Nói thật bụng, Tịch Mộ Thiên chẳng muốn xía vào chuyện của
Vinh Thị, mặc dù gọi là bố vợ nhưng thực ra bản thân mình cũng chỉ là người
ngoài, nhất là Tịch Thị hiện nay lấy bất động sản làm chủ, còn Vinh Thị lại
khởi nghiệp từ nghề truyền thông. Hai mảng kinh doanh mặc dù đôi lúc cũng có
giao điểm nhưng giờ đã không còn nhiều, dần dần trở thanh hai doanh nghiệp trụ
cột ở hai lĩnh vực khác nhau.
Hơn nữa các “nguyên lão” dưới trướng Vinh Thị đều không phải
hạng dễ đối phó, bản thân mình danh không chính, ngôn không thuận, có nhận
“ngọc tỉ” cũng chẳng phải Hoàng đế. Thêm nữa Tịch Mộ Thiên hiểu rõ, mục đích
của Vinh Hồng Thịnh là tạm thời nhờ anh ổn định Vinh Thị, chiếm giữ vị trí cho
Phi Lân, tránh để long đong cả đời rồi cuối cùng Vinh Thị lại rơi vào tay kẻ
khác.
Nói trắng ra chính là lợi dụng địa vị và năng lực của anh để
trấn áp Vinh Thị. Xét cho cùng cũng chỉ là việc nhọc thân mà chẳng được lợi lộc
gì. Người làm ăn trọng cái lợi, Tịch Mộ Thiên cũng chẳng phải nhà từ thiện, do
đó anh nhanh chóng lảng sang chủ đề khác.
“Bố à, sức khỏe của bố không đáng ngại, nghỉ ngơi vài hôm là
bình phục thôi!”
Mắt Vinh Hồng Thịnh sáng lên: “Mộ Thiên, con đừng như bọn họ,
suốt ngày nói mấy lời dỗ dành bố. Sức khỏe của bố bố hiểu rõ, mặc dù Phi Loan
đã đi rồi, nhưng con vẫn là con rể của nhà họ Vinh. Hôm nay bố cũng không vòng
vo làm gì, còn coi như nể mặt Phi Loan mà giúp ông bố vợ này một thời gian.
Hiện giờ có mấy hạng mục lớn mới khởi động, cho dù bây giờ có bảo Phi Lân về
tiếp quản nó cũng chẳng làm nổi. Giang sơn bố lăn lộn cả đời xây dựng không thể
để hủy hoại trong tay thằng ranh ấy được!”
Nói rồi Vinh Hồng Thịnh vẫy tay gọi Lâm Bác Vân, luật sự đại
diện của Vinh Thị đang đứng ở bên cạnh. Lâm Bác Vân lập tức lấy ra một xấp tài
liệu kẹp trong túi giấy tờ trên tay, đưa cho Tịch Mộ Thiên:
“Tổng giám đốc Tịch, đây là di chúc của chủ tịch Vinh. Sau
khi chủ tịch Vinh qua đời, toàn bộ cổ phần của ông sẽ được chia làm hai, anh và
cậu chủ mỗi người một nửa…”
Hạ Tử Khâm ngẩng đầu nhìn tấm biển ở trên cao, kéo khóa túi
xách rồi lôi chiếc áo trong túi ra so sánh nhãn mác, không khỏi nhếch môi cười.
Đúng là quá hời, cô vốn tiếc tiền chẳng bao giờ dám xài những thứ hàng hiệu như
thế này.
Hạ Tử Khâm vốn ngờ nghệch chẳng biết gì, nhưng do tính chất
công việc của Mạch Tử khiến cô nghe nhiều thành quen, vậy nên cũng biết được
một vài thương hiệu lớn, váy này thuộc về một trong những thương hiệu nổi tiếng
đó.
Cô thầm nghĩ mình mới mặc nó được một lúc cho dù không có hóa
đơn nhưng chắc vẫn có thể trả lại hàng. Dù những cửa hàng như thế này tuy đắt
nhưng thái độ phục vụ cũng rất được.
Hạ Tử Khâm vừa ôm túi xách bước vào cửa, cô nhân viên bán
hàng đã đon đả ra chào:
“Chị muốn mua gì ạ, chỗ bọn em mới nhập toàn hàng mùa xuân,
mời chị qua bên này...”
Nụ cười chuẩn mực, thái độ phù hợp, không quá nhiệt tình
nhưng cũng không quá lạnh nhạt, không hề thể hiện thái độ khinh mạn khi nhìn
thấy Hạ Tử Khâm mặc sơ mi quần bò, trông rất là bình dân.
Hạ Tử Khâm thở phào, mang chiếc váy ở trong túi ra, hỏi: “Cái
này... là ở chỗ các chị phải không ạ?”
Cô nhân viên bán hàng liếc qua rồi khẳng định chắc nịch:
“Đúng rồi ạ, đây là sản phẩm mới của mùa xuân năm nay, số lượng có hạn.” Hạ Tử
Khâm cười bảo: “Vậy thì tốt, tôi muốn trả lại hàng!” Cô nhân viên hơi ngây
người, sau đó nói vẻ khó xử: “Chuyện này cần hỏi ý kiến của quản lí cửa hàng,
mời chị ngồi đây, xin đợi một chút ạ!”
Nhân viên bán hàng dẫn Hạ Tử Khâm ngồi vào hàng ghế nghỉ ngơi
gần cửa sổ. Trên ghế sô pha nam còn có một người đàn ông, Hạ Tử Khâm liếc mắt
nhìn anh ta rồi không khỏi mừng thầm, dạo này không biết mình có vận may gì mà
toàn gặp hết trai đẹp này đến trai đẹp khác. Người đàn ông ngồi trước mặt cô
bây giờ cũng đẹp, chẳng kém anh chàng hôm qua là mấy.
Anh ta ăn mặc đẹp mắt, ung dung ngồi vắt chân chữ ngũ trên
ghế, ánh mắt nhìn cô chẳng chút giấu giếm. Chỉ có điều muốn khiến Hạ Tử Khâm
phải cảm thấy e thẹn e còn khổ. Nói như Mạch Tử là: “Con ranh này bị đứt mất
dây thần kinh xấu hổ từ lâu rồi!”
Hạ Tử Khâm trừng mắt với anh ta: “Anh nhìn tôi làm gì?” Vinh
Phi Lân thoáng vẻ ngạc nhiên rồi nhướn mày khiêu khích:
“Cô không nhìn tôi sao biết tôi nhìn cô?”
Ánh mắt Phi Lân dừng lại trên chiếc váy cô đang cầm: “Cái này
là của cô à?”
Nghe giọng điệu có vẻ rất nghi ngờ, Hạ Tử Khâm không nghĩ gã
đàn ông đẹp trai này lại đáng ghét như thế liền giật chiếc váy lại, gắt: “Của
tôi đấy, thì làm sao n