XtGem Forum catalog
Em Đồng Ý Gọi Anh Là Chồng

Em Đồng Ý Gọi Anh Là Chồng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322014

Bình chọn: 9.00/10/201 lượt.

vết xanh tím, điều này khiến

cho cô có muốn nghĩ chuyện tối qua chỉ là một giấc mơ cũng khó. Hạ Tử Khâm đưa

tay lên vò đầu bứt tai, nhăn nhó rên rỉ:

“Hạ Tử Khâm, đồ lợn, lại gây họa rồi! Không biết gã đàn ông

ấy là ai mà dám lên giường với anh ta! Mạch Tử mà biết chuyện chắc sẽ lột da

mình mất! Ai da... hu hu”

Reng...

Hạ Tử Khâm còn chưa nghĩ ra cách để đối phó với Mạch Tử thì

điện thoại ở đầu giường đã đổ chuông khiến cô giật nảy mình. Lúc này cô mới đưa

mắt nhìn quanh, mắt mở to, miệng há hốc.

Đây là nơi nào mà xa hoa thế? Cả căn phòng toát lên vẻ xa hoa

và sang trọng. Hạ Tử Khâm còn chưa kịp nhìn qua tấm bình phong thì đã bị tiếng

chuông điện thoại phiền phức cắt ngang dòng suy nghĩ.

Cô ngẫm nghĩ rồi với tay lấy cái điện thoại, dè dặt kề vào

tai, vô cùng thấp thỏm. Không biết người trong điện thoại là ai thế nên cô dứt

khoát không chịu nói gì, nhưng sự cẩn thận của cô là thừa thãi, một giọng nói

trẻ trung và trầm ấm vang lên:

“Cô Hạ, tôi là Tiểu Dương, trợ lí hành chính của Tổng giám

đốc Tịch, một tiếng nữa tôi sẽ qua đó.”

Đến tận khi chiếc điện thoại phát ra tiếng tút tút liên hồi,

Hạ Tử Khâm vẫn chưa hiểu nổi Tổng giám đốc Tịch là ai? Lại còn gã trợ lí nào

nữa, qua đây để làm gì? Thế nhưng cô vẫn cố leo xuống giường để đi tắm, lại một

lần nữa cô bị căn phòng tắm xa hoa ấy làm cho kinh ngạc đến nỗi không ngậm

miệng lại được.

Anh phục vụ ăn mặc đẹp đẽ đẩy chiếc xe chở đồ ăn đi vào, ngồi

trong gian phòng ăn cũng xa hoa không kém, Hạ Tử Khâm chẳng có chút cảm giác

chân thực nào. Nhân viên phục vụ còn mang đến một bộ quần áo, chiếc váy màu

xanh nhạt mặc lên rất hợp với cô, đôi giày dưới chân cũng vừa đúng size của cô.

Hạ Tử Khâm vừa sửa soạn xong thì một người đàn ông bước vào,

khuôn mặt tuấn tú, dáng người không thấp lắm, chắc khoảng chưa đầy ba mươi

tuổi. Anh ta mặc bộ vest đen được là lượt thẳng thớm, dáng vẻ rất chững chạc,

lịch sự và cung kính. Đây rõ ràng không phải người đàn ông tối qua, anh ta là

ai? Hạ Tử Khâm thầm suy đoán.

Mặc dù theo Tịch Mộ Thiên nhiều năm, đã sớm rèn cho mình thói

quen bình thản trước mọi việc nhưng vừa nhìn thấy cô gái qua đêm với Tịch Mộ

Thiên tối qua, Tiểu Dương không khỏi ngạc nhiên.

Một cô gái còn rất trẻ, trên chứng minh thư của cô cho thấy

cô chỉ mới hai tư tuổi, trông vẻ bề ngoài còn có vẻ trẻ hơn thế, ánh mắt trong

veo như làn nước, cho dù có nhìn thế nào cũng không giống loại phụ nữ chơi bời.

Tiểu Dương đưa cái túi xách cho Hạ Tử Khâm rồi đặt một tấm

thẻ ngân hàng lên bàn:

“Cô Hạ, trong thẻ này có mười vạn, mật mã là ngày sinh của

cô, nếu cô Hạ còn gì không hài lòng có thể đưa ra. Tổng giám đốc Tịch đã dặn

tôi rồi, phải cố gắng đáp ứng yêu cầu của cô Hạ!”

Hạ Tử Khâm ngẩn ra hồi lâu, đột nhiên cảm thấy đúng là dở

khóc dở cười. Ánh mắt cô dừng lại trên tấm thẻ ngân hàng đặt trên bàn, mười vạn

đối với cô mà nói là một số tiền không nhỏ, thật không ngờ trinh tiết của cô

lại đáng giá nhiều tiền như thế.

Mặc dù khuôn mặt của người đàn ông tối qua có chút mơ hồ

nhưng cô vẫn có thể mang máng nhận ra, anh ta là một người đàn ông đẳng cấp. Hạ

Tử Khâm tuy hơi hối hận về chuyện đã qua nhưng trong lòng cô lại bắt đầu nhẹ

nhõm, giống như thể vứt bỏ tấm màng trinh đó đi cũng là vứt bỏ hoàn toàn cái gã

Chu Thuyền chết tiệt, là gạt phăng gã đàn ông thối tha đó ra khỏi đầu. Suy đi tính

lại thì vụ này cô vẫn lời chán.

Hạ Tử Khâm mặc dù đầu óc không được lanh lợi nhưng cũng chẳng

phải kẻ ngốc. Theo như trong mấy cuốn tiểu thuyết cô tùng đọc thì anh chàng trợ

lí này hình như là người đi theo hỗ trợ các ông chủ lớn trong việc kinh doanh,

nói cho dễ nghe thì là trợ lí hành chính chứ kì thực chính là một “đại quản

gia” chuyên phụ trách chuyện ăn uống, sinh hoạt hàng ngày của ông chủ.

Cuộc đời Hạ Tử Khâm có thể gặp được những chuyện như thế này

coi như là hiếm có rồi, cho dù nói thật với Mạch Tử có khi Mạch Tử cũng chẳng

tin, không biết chừng còn tưởng cô bị ngộ tiểu thuyết cũng nên.

Hạ Tử Khâm trầm tư suy nghĩ, nếu là nhân vật nữ chính trong

tiểu thuyết lúc này chắc chắn sẽ ném thẳng tiền trả lại, sau đó dùng lời chính

nghĩa để từ chối rồi ưỡn thẳng lưng, đầy kiêu hãnh bước ra khỏi đây. Còn nếu là

nhân vật nữ phụ lẳng lơ đảm bảo sẽ nhếch môi nói: “Quá ít, đằng sau phải thêm

vài số không nữa!”

Đầu óc Hạ Tử Khâm quay mòng mòng với những suy nghĩ linh tinh

còn ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào tấm thẻ ngân hàng, khóe môi nhếch lên để lộ

nụ cười vô cùng ngớ ngẩn. Tiểu Dương không khỏi nghi hoặc, rốt cuộc đây là phản

ứng gì vậy? Chẳng nhẽ chê ít, hoặc giả người phụ nữ này không biết tự lượng sức

mình, muốn tìm cách đeo bám Tổng giám đốc Tịch?

Ánh mắt như sáng lên, vừa định mở miệng thì Hạ Tử Khâm đã

định thần lại, bàn tay nhỏ với lấy tấm thẻ ngân hàng, nhét vào trong túi rồi

ngẩng đầu, chớp mắt

“Quần áo hôm qua của tôi đâu?”

“Hơ, à…”

Tiểu Dương ngẩn người ra, cũng may thường ngày anh đã luyện

được thói quen phản ứng nhanh nhạy nên vội vàng nhấn chuông, kêu phục vụ mang

bộ quần áo hôm qua đã được giặt sạch và là ủi kĩ cà