Polly po-cket
Em Đồng Ý Gọi Anh Là Chồng

Em Đồng Ý Gọi Anh Là Chồng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322003

Bình chọn: 10.00/10/200 lượt.

đến thế. Ra khỏi

quán rượu, cô đi lang thang trên con đường ven hồ, không ngờ lại gặp Tịch Mộ

Thiên. Mặc dù say mèm không phân biệt nổi đông tây nam bắc nhưng trong lòng Hạ

Tử Khâm hiểu rõ, Tịch Mộ Thiên là gã đàn ông “cao cấp” nhất mà cô từng gặp

trong đời, ít nhất cũng hơn Chu Thuyền nhiều lần.

Hay nói như người bạn gái thân thiết nhất Mạch Tử, Hạ Tử Khâm

thường ngày trông nhát gan giống chuột thế thôi, chứ nhiều lúc cũng có thể làm

ra những chuyện khiến người khác phải kinh hồn bạt vía đấy.

Không biết là do vẻ điển trai của Tịch Mộ Thiên hớp hồn hay

vì sự không cam tâm trong lòng mà Hạ Tử Khâm sau khi thở dốc mấy hồi liền túm

lấy cổ áo Tịch Mộ Thiên nói thản nhiên như thể chân lí: “Chúng ta làm tình đi!”

Trên chiếc giường xa hoa theo lối truyền thống Trung Quốc,

hai cơ thể nam nữ quấn chặt lấy nhau, không thể tách rời....

Có đánh chết Tịch Mộ Thiên anh cũng chẳng thể ngờ bản thân

mình lại có lúc điên khùng đến thế. Trong một phút nông nổi, anh đã dẫn cô gái

nồng nặc mùi rượu này về nhà, hơn nữa vừa vào đến cửa, hai người đã đi thẳng

vào chủ đề chính.

Những phản ứng của cô lúc này khiến cho Tịch Mộ Thiên hơi

kinh ngạc, thân hình cô mềm mại và cực kì nhạy cảm, có vẻ gì đó rất ngượng

ngùng. Bàn tay anh nhẹ nhàng lướt qua, kéo theo những cái rùng mình trên cơ thể

cô. Ánh sáng dìu dịu trải xuống, anh gần như có thể nhìn rõ từng cái gai ốc nổi

lên trên làn da trắng ngần.

Cô gái này mặc dù ngoại hình chỉ có thể coi là được nhưng

khoảnh khắc như đêm nay không thể không thừa nhận cô rất đẹp, đến nỗi một người

luôn kén cá chọn canh như Tịch Mộ Thiên cũng không kiềm chế nổi cơn dục vọng

đang bùng lên. Đặc biệt là cái dáng vẻ say khướt ấy khiến ở cô toát một vẻ

quyến rũ khó tả.

Đôi mắt nhắm chặt, đôi môi nhỏ đỏ hồng lên, mở he hé. Những

tiếng rên rỉ thoảng qua bờ môi này lọt vào tai bất cứ người đàn ông nào cũng

khiến cho anh ta khó lòng kiềm chế được. Thẹn thùng, quyến rũ, thuần khiết, hấp

dẫn... ở người phụ nữ này đan xen của tất cả những thứ cảm xúc đó.

Cơn đam mê như những ngọn sóng trào lên đến tận đỉnh điểm, khiến

cả hai đều đắm chìm trong cảm xúc không sao thoát ra được. Rất lâu sau đó, ngọn

lửa đam mê mới tạm lắng xuống, Tịch Mộ Thiên cúi đầu nhìn cô gái đã thiếp vào

giấc ngủ, khuôn mặt đỏ hồng vẫn còn vương lại nước mắt.

Tịch Mộ Thiên nằm ngửa ra bên cạnh cô, anh kéo chăn đắp lên

người cả hai rồi vắt tay lên trán suy nghĩ, cảm thấy chuyện hôm nay thật hoang

đường, cứ như thể từ khoảnh khắc gặp cô gái say mềm này, mọi thứ đều thoát li

khỏi quỹ đạo của nó.

Chiếc điện thoại ở đầu giường đột nhiên đổ chuông, tiếng

chuông chói tai phá vỡ sự yên tĩnh. Tịch Mộ Thiên ngồi bật dậy, châm một điếu

thuốc đưa lên miệng, rít thật sâu rồi từ từ nhả khói. Điện thoại lại đổ chuông

mấy hồi, Tịch Mộ Thiên dụi tắt điếu thuốc, nhíu mày nghe điện: “Có chuyện gì

thế?”

Thư kí hành chính Tiểu Dương đã theo Tịch Mộ Thiên nhiều năm

nay nên mọi thói quen của Tịch Mộ Thiên, Tiểu Dương đều nắm rõ trong lòng bàn

tay. Nói thật, Tịch Mộ Thiên là một người đàn ông vô cùng lạnh lùng, sau khi vợ

chết, anh có một số bạn tình cố định, không bao giờ quan hệ bừa bãi với người

khác, cho dù bản thân thừa tư cách để làm những điều đó.

Người đàn ông này rất biết kiềm chế, đồng thời cũng rất mạnh

mẽ. Anh thích cái cảm giác tất cả mọi thứ phải nắm chắc trong lòng bàn tay, cho

dù là lúc nào, những lời anh nói đều không dễ dàng bị phản bác hay nghi ngờ.

Ngay cả khi mới bước chân vào Tịch Thị, chẳng có ai dám thách thức uy quyền của

anh, Tịch Mộ Thiên bẩm sinh đã là một “ông hoàng”.

Tịch Mộ Thiên đột nhiên mang một cô gái về nhà giữa đêm

khuya, lại dẫn thẳng lên phòng ngủ, đây đúng là chuyện xưa nay chưa từng có.

Hơn nữa qua giọng nói trầm khàn của anh bây giờ có thể biết được mức độ hài

lòng của anh đến đâu. Tiểu Dương biết Tịch Mộ Thiên hài lòng đến thế nào với

người đàn bà tối nay rõ ràng Tịch Mộ Thiên đang có vẻ khó chịu với cuộc điện

thoại của mình, nhưng sự việc cấp bách, Tiểu Dương cũng bất đắc dĩ mới phải làm

vậy:

“Tổng giám đốc, Vinh lão gia xảy ra chuyện rồi!”

Mắt Tịch Mộ Thiên lóe sáng: “Bảo ông Lưu chuẩn bị xe đi, mười

lăm phút nữa xuất phát!”

Tịch Mộ Thiên nhanh nhẹn đứng dậy, đi tắm rửa rồi thay quần

áo, chưa đầy mười phút sau đã chỉn chu đứng ở cửa. Anh bất giác ngoái đầu nhìn

lại, ánh mắt Tịch Mộ Thiên xuyên qua tấm bình phong ngăn cách cái giường với

gian bên ngoài, khóe môi khẽ nhếch lên rồi quay người đi ra cửa, lao thẳng đến

sân bay, trước khi làm thủ tục lên máy bay còn dặn dò Tiểu Dương vài câu.

Lúc Hạ Tử Khâm tỉnh dậy đã là giữa trưa. Cô phát hiện đây

không phải là không gian quen thuộc của mình, đập vào mắt cô là quang cảnh

thành phố rộng bao la.

Hạ Tử Khâm khẽ vươn vai, toàn thân đau nhức như thể bị ai đó

nhào nặn nhiều lần. Cảnh tượng tối hôm trước loáng thoáng hiện về, nó dường như

bị ngăn cách bởi một tấm kính, mơ hồ nhưng cũng thật rõ ràng.

Hạ Tử Khâm giật mình lật tung chăn ra, liếc nhìn xung quanh

rồi không khỏi kinh hãi. Trên người cô rải rác vài