
i: cực phẩm à, yêu cầu của
anh cũng quá tỉ mỉ đấy…
Chỉ là, tận sâu trong thâm tâm cô giờ đây cũng đã sinh
ra chút ảo tưởng, khi nghe anh nói những lời này, có cảm giác như chính bản
thân cô có một phần nào đó giống với người con gái ấy, hơn nữa lại trùng hợp
đến không thể nào tin được…
Mặc dù trước giờ cô đã bị ba vị mỹ nữ kia cảnh cáo
không biết bao nhiêu lần rằng chớ nên hung hăng ngang ngược, những lúc đó cô
cũng tỏ vẻ vô cùng ngoan ngoãn mà gật đầu tiếp thu ra vẻ ta đây hiểu hết, có điều
sau này cô vẫn một mực áp dụng nguyên tắc “Hư tâm thụ giáo, kiên quyết bất cải”
(*), cho nên vẫn luôn tiếp tục cười gian như hồ ly trộm gà, hung hăng mà ngang
ngược, hây da, không có biện pháp, ai bảo cười như thế lại thoải mái quá mà…
(*) Nghĩa là nhất quyết không chịu cải tà quy chính.
Triệu Tử Mặc một bên ảo tưởng, một bên tiếp tục lắng
nghe những lời của cực phẩm, đến lúc cô nghiêng đầu sang mới phát hiện ra, khoé
miệng xinh đẹp của anh đã cong lên làm thành một nụ cười rất mực dịu dàng từ
lúc nào rồi.
Bên tai cô vẫn đều đặn truyền đến giọng nói nhẹ nhàng
của anh: “Cô ấy lúc ăn cơm rất thích nói chuyện, hơn nữa vô cùng kén ăn, quan
niệm về thời gian phải nói là chỉ bằng con số không. Bình thường cô ấy rất
ngịch ngợm, làm việc có chút tuỳ hứng, thần kinh không ổn định lại không thèm
quan tâm để ý cái gì hết, thích mạnh miệng tranh cãi, đôi khi còn biết làm mặt
giận…”
Nghe tới đây, Triệu Tử Mặc rốt cục không nhịn nổi nữa
liều mạng xen miệng vào: “Cực phẩm, não anh hỏng mất rồi hả, sao lại đi thích
một đứa con gái nhiều tật xấu như vậy chứ?”
Cố Thành Ca quay đầu sang nhìn cô một cái, không nhịn
được mà mỉm cười: “Đúng vậy, có lẽ não anh hỏng thật rồi, nhưng mà không có
cách nào khác, thích thì thích thôi, cũng đành vui vẻ chịu đựng.”
Triệu Tử Mặc: “…”
Cô chìa bàn tay ra, gập từng ngón lại lẩm nhẩm tính
toán, trong những tính cách mà anh nói, nếu mà kể ra thì…
Kén ăn? Được rồi, cô ghét tỏi, cà rốt và rau thơm,
không biết có được tính vào hạng mục kén ăn hay không đây?
Quan niệm về thời gian chỉ bằng con số không? Nếu cô
nhớ không lầm, từng có một lần cô gọi điện thoại đánh thức cực phẩm ngay lúc
giữa đêm thì phải…
Thích mạnh miệng tranh cãi? Haiz, cái này à, bình
thường cô cũng toàn gân cổ lên cãi nhau với cực phẩm… Thôi thì cứ coi như tính
vào đi!
Cho nên, sau khi đã suy xét kỹ càng, Triệu Tử Mặc tự
nhận thấy bản thân cũng có một nửa tính cách phù hợp với tiêu chuẩn của anh,
vậy thì xem ra, cô nắm trong tay đến 50% cơ hội rồi.
Nghĩ như vậy, Triệu Tử Mặc nhất thời tâm hoa nộ phóng
(*): có một nửa cơ hội, so với không có cơ hội nào, vẫn tốt chán đúng
không!
(*) “tâm hoa nộ phóng”: tâm trạng cực kỳ vui vẻ.
Hơn nữa…
Chuyện tốt khó làm, chuyện xấu dễ học, nếu người trong
mộng của cực phẩm nhiều tính xấu như thế thì, cô cũng hoàn toàn có thể từ từ
học hết được mà!
Cố Thành Ca bất chợt lên tiếng nhắc nhở: “Được rồi, có
thể hỏi vấn đề tiếp theo.”
Triệu Tử Mặc lập tức ngồi nghiêm chỉnh trở lại, nhìn
chằm chằm vào danh sách các câu hỏi, cổ họng run lên một cái, sau đó mới lắp
bắp mở miệng: “Câu hỏi thứ mười, anh có bạn gái chưa?”
Tâm trạng cô lúc này, lại chỉ có thể diễn tả bằng hai
chữ ‘khẩn trương’.
Thật ra thì cô không nên vội vàng gấp gáp làm gì, căn
cứ vào thái độ trước giờ của anh thì cũng thừa hiểu, anh đối với nữ sinh luôn
vẫn luôn là vẻ lạnh lùng xa cách, mặc dù trong khoảng thời gian này cô ở bên
cạnh anh khá nhiều, phát hiện ra anh không hoàn toàn lãnh đạm giống như trong
truyền thuyết vẫn đồn thổi, chỉ là do anh cực kỳ ít khi tiếp xúc với nữ sinh mà
thôi… Có điều, anh hẳn là cũng không thể có bạn gái được chứ!
Nhưng mà…
Cố Thành Ca bình tĩnh trả lời: “Có.”
“Là ai?”
Triệu Tử Mặc cơ hồ như phản xạ có điều kiện, lập tức
hỏi luôn không cần suy nghĩ.
Cố Thành Ca nghiêng đầu nhìn sang phía cô, ánh mắt sâu
thật sâu, bỗng nhiên anh khẽ mỉm cười: “Triệu ký giả, nếu như anh nhớ không
lầm, thì đây đã là vấn đề thứ mười một rồi.”
Triệu Tử Mặc đột nhiên phát hiện, sâu trong trái tim
cô dường như có một góc nào đó đang bắt đầu tan vỡ…
Cô tràn đầy thất vọng nhìn anh: “Cho nên, anh không
muốn trả lời?”
Cô hối hận rồi, phải nói là hối hận muốn chết luôn ấy,
tại sao lại có thể ngu ngốc đến nỗi để cái câu hỏi kia ở cuối cùng a a a?
Cố Thành Ca không đáp, chỉ hỏi ngược lại: “Em muốn
biết?”
Đương nhiên muốn!
Triệu Tử Mặc đàng hoàng gật đầu một cái.
“Tại sao muốn biết?” Anh nhếch môi hỏi tiếp, khoé
miệng mang theo một tia cười.
“Bởi vì… bởi vì…” Triệu Tử Mặc nói không ra câu, sau
đó tựa hồ như muốn tự biến mình thành rùa đen rụt đầu, cô liền khai ra một cái
cớ khác không hoàn toàn ăn nhập gì: “Tất nhiên là muốn thoả mãn lòng hiếu kỳ
của nữ sinh Phong Đại rồi dĩ nhiên mà nói, em cũng rất hiếu kỳ…”
Càng tới gần cuối câu, giọng nói của cô lại càng nhỏ
dần, nhỏ đến mức khó mà có thể nghe nổi.
Triệu Tử Mặc không phải không biết, nếu cô nhất mực
đòi nghe cho bằng được bạn gái cực phẩm là ai, một khi đã biết rồi, nhất định
trái tim cô sẽ chỉ càng chịu t