
y nháy mắt mấy cái tuyên bố: “A Mặc,
‘lão bằng hữu’(*) của mi tới rồi, trên quần còn chưng ra một đoá hoa choé loé
kia kìa…”
(*) ‘Lão bằng hữu’ là A.T chôm được bên 419 của Pa tỷ,
là thời kỳ kinh nguyệt.
Triệu Tử Mặc nước mắt tuôn trào.
Quả nhiên cô chính là sinh vật xui xẻo nhất quả đất,
đúng là phản ứng dây chuyền, lương thuỷ tắc nha, quá quá quá bi phẫn rồi đi!
Buổi trưa hôm đó, Khương Khương rất nhanh từ trong ký
túc xá lấy ra một chiếc áo khoác mỏng cùng một xấp giấy ăn, bốn người ngồi vào
phòng ăn vắng teo vắng ngắt, đem áo khoác thắt vào ngang hông Triệu Tử Mặc, sau
đó Thi Tiểu Phì bưng một cốc nước sạch tới, Triệu Tử Mặc đứng lên, ra sức dội
sạch chiếc ghế vừa bị cô làm cho “dính chưởng”, còn Cố Thành Tây mải mê cầm xấp
giấy ăn gian lao vất vả thực hiện nhiệm vụ “Huỷ thi diệt tích”(*)…
(*) “Huỷ thi diệt tích”: đại loại là xoá sạch dấu vết.
Sau bữa cơm chiều, Triệu Tử Mặc liền đi siêu thị mua
một túi lớn “Sản phẩm tặng kèm khuyến mãi hàng tháng”, sau khi đi ra ngoài thấy
thời gian vẫn còn sớm, liền thuận đường ghé qua chợ đêm cũng cách Phong Đại
không xa, đi dạo một chút biết đâu lại tình cờ gặp được ba vị mỹ nữ.
Cuối tuần chợ đêm chật cứng người, chỉ một con đường
hẹp nhỏ như lỗ mũi mà hai bên lề chen chúc bày đầy hàng hoá, nào là quần áo,
dày dép, hàng lưu niệm, hàng tạp hoá thứ gì cũng có, cũng không ít người đến
đây để trao đổi hàng hoá, mà tất nhiên bán quần áo vẫn là nhiều nhất, vừa đẹp,
vừa nhiều loại hàng, giá cả cũng rất hợp lý.
Triệu Tử Mặc thật ra cũng giống ba vị mỹ nữ kia, rất
thích đi dạo phố, đặc biệt là đến chợ đêm, nhưng cô đối với việc mua sắm quần
áo lại cực kỳ không có hứng thú, mỗi lần đi cùng ba vị mỹ nữ cô nhiều nhất cũng
chỉ có thể chườn mặt ra mà trả giá, mặc kệ người bán là nam hay nữ, cao thấp
béo gầy gì cô cũng chỉ để lộ ra một vẻ mặt, mạnh mẽ vững vàng ngó chằm chằm
thẳng vào mắt đối phương.
Người ta thường nói ánh mắt là cửa sổ tâm hồn, nếu gọi
công tâm vi thượng(*), thì dĩ nhiên tấn công vào mắt của người ta mới chính là
thượng sách, bằng với dung mạo của cô, cũng đủ để đối phương thoáng chốc phải
trở nên thất thần.
(*) “Công tâm vi thượng”: đánh vào lòng người là
thượng sách.
Hừ, ai dám nói Triệu Tử Mặc lãng phí tài nguyên quốc
gia? Nếu muốn lợi dụng cái gọi là sắc đẹp, ít nhất cũng phải thông minh chút
đỉnh mà lợi dụng đúng nơi đúng chỗ, không thể động một tý lại lôi ra làm càn
được.
Ngoại trừ duy nhất một lần, còn lại mỗi khi đi cò kè
mặc cả thì đều việc đầu tiên cô làm là liếc mắt chăm chú đánh giá đối phương,
hơn nữa từ mười bốn mười lăm tuổi đã bắt đầu thói quen này, lâu ngày cũng tôi
luyện được thành bản lĩnh: bất luận là người nào, bất luận đối phương cho dù
không đặc sắc đến cỡ nào, chỉ cần cô chuyên tâm nhìn thẳng vào mắt một cái, đảm
bảo sẽ nhớ rất kỹ mặt người đó.
Phố chợ đêm hôm nay có cảm giác thật dài, Triệu Tử Mặc
đi tản bộ ngắm thoáng xung quanh một lượt, phát hiện các sạp hàng ven đường
cũng không khác so với lần đầu tiên cô đến đây là mấy, nhưng mà đi dạo hết cả
con đường rồi cũng không đụng mặt ba vị mỹ nữ, vốn đang định liên lạc thì điên
thoại bất chợt vang lên.
“A Mặc, đến phố ẩm thực ăn đồ nướng, nhanh lên!” Đầu
bên kia truyền đến giọng Cố Thành Tây, ít lời nhiều ý gọn gàng ra lệnh, Triệu
Tử Mặc gấp điện thoại lại, chuẩn bị gọi taxi.
Phố ẩm thực cách học viện Phong Đại một con đường, từ
chợ đêm này đến chỗ đó cũng phải mất ít nhất nửa giờ, bây giờ cô không đi mau
đảm bảo sẽ bị ba vị mỹ nữ làm thịt đến chết.
Phải vòng qua một con đường mới có thể gọi được taxi,
ở đây dòng người thưa thớt, cho nên Triệu Tử Mặc vất vả đứng ven đường chầu
chực taxi chạy ngang qua, phía sau lùm cây bên kia thi thoảng còn phát ra tiếng
lầm rầm của mấy người đang cò kè mặc cả làm ăn.
Một giọng nói tục tằn vang lên: “Cái laptop này nhiều
lằm cũng chỉ còn năm phần mới, tao cũng coi như xem nó nhãn hiệu xịn, cho mày
hai ngàn rưỡi, hàng dùng qua rồi làm cái rắm gì đến mức giá ấy!”
Mà người phía bên kia cũng vô cùng kiên trì không chịu
thoả hiệp, cho dù giọng nói nhỏ bé yếu đuối hơn nhiều: “Năm ngàn là năm ngàn,
bớt một xu cũng không bán.”
Thời gian chậm chạp nhích từng chút một, mãi vẫn chưa
có chiếc taxi nào chịu bò ngang qua, Triệu Tử Mặc vô cùng chán nản lơ đãng quay
đầu lại nhìn hai người đằng sau bụi cây một cái, là một thanh niên thấp lùn
cùng một cậu bé ăn mặc rách rưới gầy còm tóc rối bù đang ra sức tranh cãi, ước
chừng cậu bé cũng khoảng 16, 17 tuổi.
Hình như đã bất lực vì không thoả hiệp được giá tiền,
thanh niên kia tức giận rời đi, trong mắt cậu bé lập tức hiện ra tia thất vọng,
khuôn mặt gầy gầy lộ rõ vẻ lo âu.
Tầm mắt Triệu Tử Mặc lần này lại vô tình rơi vào chiếc
laptop cậu bé đang cầm trên tay, không khỏi trợn trừng: kia chẳng phải là chiếc
laptop có màn hình 14 inch, màu bạc, trên bàn phím đen còn được quét một lớp
sơn xám bảo vệ sao? Hơn nữa không phải như thanh niên thấp lùn vừa rồi nói,
chiếc laptop này ít nhất cũng còn mới đến bảy, tám phần…
Có thể nói với một trí nhớ dẻ