
i đạo lý gì cả, bất chợt thấy toàn thân đổ mồ hôi hột, nhưng lại nhớ tới việc
không lâu trước đây ngồi cùng xe với cực phẩm, kinh dị hơn nữa là ngồi ăn chung
bàn với anh, trong thâm tâm cũng coi như được an ủi mấy phần.
Thì ra cô từng được đứng gần cực phẩm đến như vậy.
“Cố Thành Ca…Cố Thành Tây…” Khương Khương bỗng nhiên
lẩm bẩm: “Tây Tây, mi mau trung thực khai ra, rốt cục mi cùng Cố Thành Ca có
quan hệ gì?”
Cố Thành Tây khẽ rùng mình một cái, sau đó ngồi ngay
ngắn lại cực kỳ nghiêm chỉnh, ho khan hai tiếng rồi mở miệng nói: “Anh
ấy là anh trai ta, là anh trai ruột thịt ruột thịt!”
Khương Khương trợn tròn mắt, trong thâm tâm bán tín
bán nghi…Được rồi, không phải nói Cố Thành Tây không xinh đẹp, đúng là cô nàng
thanh lệ quyến rũ thật, tuyệt đối phải được xưng tụng là mỹ nữ, nhưng mà…nhưng
mà…nếu đem so sánh với Cố Thành Ca, chẳng phải cha mẹ của bọn họ cũng quá thiên
vị rồi sao, sao cứ có gen tốt nào là đều để lại cho anh trai thế…
Triệu Tử Mặc cũng nửa tin nửa ngờ, cô cùng Cố Thành
Tây quen biết đã nhiều năm, vốn cô nàng không bao giờ nhắc tới nên cô cũng
tưởng Cố Thành Tây không có anh chị em gì, lại không ngờ thế giới này có thể
huyễn hoặc đến thế…
Thi Tiểu Phì nhịn cười đập bàn cái rầm: “Cố Thành Tây
mi thật không có đạo đức, đến ngay cả cực phẩm trong truyền thuyết mà cũng có
thể nhận xằng!”
Đôi mày thanh tú của Cố Thành Tây khẽ nhướn lên, sau
đó nhún nhún vai, bộ dạng rõ ràng biểu đạt ý tứ: Không tin thì thôi!
Thi Tiểu Phì cười một cái, giọng nói có chút thương
cảm: “Các mi biết không, Cố Thành Ca tuy rằng long lanh lóng lánh như thế, thật
ra thân phận lại rất đáng thương: không cha không mẹ, cùng bà ngoại sống nương
tựa lẫn nhau…”
Không cha không mẹ, cùng bà ngoại sống nương tựa lẫn
nhau…
Triệu Tử Mặc bất giác cảm thấy, cực phẩm lạnh lùng
điềm tĩnh, nhưng không ngờ lại cũng rất đáng thương, anh làm thế nào để tạo nên
một vỏ bọc tao nhã che đậy số phận thê lương như thế?
Tận sâu trong trái tim cô giống như bị một con gì đó
đột nhiên cắn một cái, cảm thấy vừa ngứa ngáy vừa bức bối khó chịu, thật giống
như hạt mầm từ dưới đất chui lên…
Đêm hôm đó Triệu Tử Mặc nằm mơ, mơ thấy mình nắm tay
cực phẩm đi trong làn mưa bụi dịu nhẹ của một khoảng không mông lung, những
ngón tay anh thật dài, xương ngón tay cũng có thể cảm nhận được rất rõ ràng, đi
được một lúc thì Triệu Tử Mặc cảm thấy bàn tay anh càng ngày càng lạnh, thậm
chí có thể nói là lạnh như băng, cô còn đang định chống cự rút tay ra thì lại
bị anh gắt gao nắm chặt…
Cảnh tượng này thật giống như không phải đang ở trong
giấc mơ, bởi vì khuôn mặt tinh xảo của cực phẩm nhìn rất rõ ràng, con ngươi
thâm thuý đen trầm của anh nhìn thẳng vào cô, giống hệt như dòng nước xoáy, cơ
hồ như muốn hút luôn cả thân thể của cô vào đó, đôi môi mấp máy của anh cũng rõ
ràng đến dị thường: “Hoặc là, ngay từ lúc bắt đầu đừng cầm lấy tay tôi, còn nếu
không, một khi đã cầm lấy thì đừng hòng nghĩ đến chuyện buông ra, sinh cùng
giường, chết cùng huyệt —”
Giọng nói lãnh lệ của anh khiến cho trong thâm tâm cô
bắt đầu cảm thấy run sợ, loại cảm giác này tựa như khi người ta lạc vào một thế
giới xa lạ kỳ ảo nào đó, Triệu Tử Mặc trong giấc mơ giãy dụa muốn kéo tay về,
dây dưa một hồi, cô mới đột nhiên bừng tỉnh, cả người thấm ướt mồ hôi lạnh.
Triệu Tử Mặc trong bóng đêm trợn tròn đôi mắt non nớt,
cố gắng nhớ lại giấc mơ kỳ quái mà hoang đường vừa rồi, có chút buồn cười lại
không thể giải thích được, người ta vẫn thường nói ban ngày suy nghĩ nhiều ban
đêm nhất định sẽ nằm mơ, nhưng mà ngày hôm nay cô cũng đâu có đặc biệt chú ý
đến tay của cực phẩm, tại sao trong giấc mơ lại là cầm lấy tay anh…
Ngoài cửa sổ ký túc xá là một mảng đen mịt mùng, thỉnh
thoảng lại có tiếng gió thổi bay những tán lá cây phất động, ngồi yên lặng nghe
tiếng gió một hồi, Triệu Tử Mặc vẫn không cách nào ngủ lại được, nằm trở mình
trằn trọc mãi, đến khi trời bắt đầu hừng sáng mới mơ mơ màng màng tiến vào giấc
ngủ được một chút…
Diễn biến đêm hôm đó đã tạo nên một hậu quả vô cùng
nghiêm trọng, ngày hôm sau khi Triệu Tử Mặc ôm DV đi làm nhiệm vụ lại phải đưa
tay lên che miệng mà ngáp suốt cả buổi.
Lần này cô lại được phái đi thu thập một tin tức mang
đậm tính tiêu khiển khác, địa điểm là bãi cỏ phía sau khoa Luật.
Triệu Tử Mặc chạy đến nơi, đã thấy ở đó một đám người
đang vây quanh, xem một đôi nam nữ tranh chấp kéo qua kéo lại.
Nữ sinh có dung mạo thanh tú thoạt nhìn hình như rất
kích động, dùng sức hất tay nam sinh ra, giọng nói cực kỳ bén nhọn: “Chu Đại,
tôi muốn chia tay với anh, chia tay!”
Mà nam sinh có gương mặt đàng hoàng đôn hậu đứng đối
diện lại tỏ ra vô cùng lo lắng: “Tùng Dung, mọi chuyện vốn không phải như em
nghĩ, em đừng ép anh phải nói…”
Đừng trách Triệu Tử Mặc ngay lúc này đây vẫn há miệng
ra ngáp rất chi là mất hình tượng, bởi vì cảnh tượng này quả thực đã quá nhàm
chán rồi, trên thế giới này hàng ngày có biết bao nhiêu cặp đôi chia tay nhau,
nếu như bọn họ là nhân vật tai to mặt lớn trong trường thì may ra còn là đề t