
cô bé A La trước đây chắc là đứa trẻ hướng nội, không thạo ăn nói. Hướng nội
thì hướng nội, cũng may từ nhỏ mình đã sống độc lập, gặp chuyện gì cũng vẫn
bình tĩnh, không kêu ca phàn nàn, nếu không, ngay người mẹ xinh đẹp này cũng
không có, sáu tuổi không chừng bị chết đói? Chết đói là chuyện nhỏ, thất tiết
là chuyện lớn, nếu bị bán vào lầu xanh, chẳng thà chết còn hơn?
Ngẩng đầu nhìn thất phu
nhân, sắc mặc đã trở lại bình thường, hầu như không cảm thấy sự bất thường của
A La. Trình Tinh nghĩ, đã đến thế giới này một cách kỳ lạ, kỳ lạ nhưng cũng là
ý trời. Hơn nữa A La mới sáu tuổi, nếu lớn hơn một chút, chẳng lẽ phải giả bộ
mất trí nhớ? Trên đường về, vừa đi cô vừa nhìn ngắm những lầu gác, hành lang
quanh co cổ kính xung quanh, thầm nghĩ, gia đình này chắc chắn là nhà quyền
thế, giàu có, trang viên rất rộng. Người cha kia tề gia rất nghiêm khắc, thỉnh
thoảng gặp gia nhân, họ đều cúi gập người chào thất phu nhân và cô.
Rút cục nên vào nhà giàu
hay vào nhà nghèo? Trình Tinh nghĩ, có lẽ vào nhà giàu vẫn hơn, dân thời xưa
nghèo khổ, không có cái ăn cái mặc, sưu cao thuế nặng, bữa ăn chỉ có rau cám.
Nếu gặp ác bá địa chủ, hoặc năm mất mùa đói kém, cắm cọng rơm lên đầu(3) chết
thế nào cũng không biết. Vào nhà giàu mặc dù có mưu mô, tranh giành, nhưng tốt
xấu có cha mẹ làm quan. Bản thân cũng từng nghe nhiều, thấy nhiều cảnh đấu đá
công khai ngấm ngầm trong chốn quan trường, đối phó coi như cũng không khó
lắm.Những chuyện như vậy thời nào chả có, tranh giành đấu đá vốn là bản tính
con người. Lúc này, cô nắm chặt tay thất phu nhân trở về nhà.
Chú thích:
1. Tạm dịch: Gió hiu nhẹ
bóng trăng tròn vằng vặc, mưa bụi mờ rừng trúc tiêu sơ.
2. Tạm dịch: Tháng hai
gió thổi đình không, xuân lạnh chưa dứt khách chừng ngại qua. Hải đường ngàn
màu son pha, cô đơn đứng giữa nhạt nhòa mưa bay. (BTV)
3.
Trung Quốc xưa đội một chiếc vòng nhỏ tết bằng rơm, cắm ngọn cỏ, rơm lên đầu
đứng ở chợ là dấu hiệu bán mình đi ở đợ.
Về đến Đường viên, thất phu nhân đứng trước khóm hải
đường nở rộ hoa trước sân, thở dài, đoạn sai vú Trương mang đến chiếc ghế, ngồi
trên hành lang, ôm Trình Tinh vào lòng thầm thì: “Tam Nhi, con tốt quá. Con ít
nói, cả năm không nói với mẹ mấy câu, cũng không thích thơ phú văn chương, vẫn
tưởng là con tính tình lạnh lùng, không ngờ, nỗi khổ của mẹ con đều ghi trong
lòng. Trong nhà này, mẹ chỉ có con là người thân, cha con, ông ấy có đến hay
không mẹ cũng không màng. Nhưng bài thơ đó vừa thấm thía nỗi buồn đau lại vừa
có chí khí quật cường, con sáu tuổi đã viết được bài thơ như vậy, không biết là
tốt hay xấu”. Đứa trẻ sáu tuổi sao có thể giỏi như vậy, lúc sáu tuổi mình đọc
thuộc lòng bài thơ còn ngắc ngứ, huống hồ làm thơ! Trình Tinh đang muốn thanh
minh vài câu, đã thấy giọng thất phu nhân trở nên phẫn hận: “Mấy người đó vẫn
chưa cam lòng, họ đang hận là chưa đuổi được mẹ con ta đi, nếu có thể ra đi
thật... Ôi! Lúc nào cũng mang chuyện con không biết cầm kỳ thi họa để gây sự.
Hôm nay quả là mẹ rất lo, sợ con phải đòn, mà lại không biết làm gì để bênh vực
con. Con gái Lý gia nếu bất tài, không giúp gì được cha con, thì không đáng
tiền bằng Tiểu Ngọc... Ồ, con là con gái của ta, sao lại không biết thơ ca chứ!”.
Trình Tinh thấy thất phu
nhân không hề nghi ngờ, nên không vội giải thích. Lúc đó, cô đã hơi quen vòng
tay của thất phu nhân, thơm thơm, mềm mềm, rất giống vòng tay của mẹ lúc cô còn
nhỏ. Ngồi trong lòng thất phu nhân, cô bắt đầu hỏi: “Liệu mẹ có thể nói cho A
La biết phải làm gì để giúp cha không? Con gái Lý gia tại sao nhất thiết phải
tinh thông cầm kỳ thi họa?”.
Vừa nói ra, Trình Tinh đã
hối hận, ngộ nhỡ mọi khi thất phu nhân đã nói với A La, hỏi như vậy liệu có làm
bà ấy kinh ngạc? Thất phu nhân chậm rãi nói: “Tam Nhi, con còn nhỏ, đợi con lớn
chút nữa, mẹ sẽ nói cho con biết!”
Trình Tinh sốt ruột, cô
nóng lòng muốn biết đây là thế giới nào. Đầu óc bấn loạn, vừa ngủ dậy đã thấy
mình biến thành đứa trẻ một cách kỳ dị, lại còn gặp một đám người hỗn loạn
trong tướng phủ, nơm nớp lo lâu một hồi, không hỏi sao được? Cô nghe thấy miệng
mình phát ra những âm thanh non nớt: “Biết sớm vẫn hơn, biết đâu sau này A La
đổi tính, chăm chỉ học hành, để ba tháng sau không bị phạt đòn!”. Nói xong, lại
thở dài, giọng nói này, cô không quen! Thuận tay sờ, quả nhiên người nổi gai
ốc.
Thất phu nhân lại thở
dài: “Lý lão gia vì muốn có đứa con trai, đã lấy sáu bà vợ, không ngờ đến mẹ là
người sau cùng vẫn sinh con gái. Cha con là Tả tướng của Ninh quốc, biết chắc
ông ấy muốn sau này gả ba đứa con gái cho chỗ vương thất hào môn để củng cố
quyền thế. Cha sao có thể không nghiêm khắc với các con? Mọi hy vọng của ông ấy
là muốn kết thân với những nhà quyền quý. Đại phu nhân xuất thân hiển hách, nếu
không phải bà ta không thể sinh con, làm sao bằng lòng cho lão gia lấy mấy vợ
bé, mẹ chẳng qua cũng là người đẻ mướn cho nhà họ Lý mà thôi!”.
Thất phu nhân cúi đầu dịu
dàng mỉm cười với Trình Tinh: “Mẹ không mong Tam Nhi giỏi giang hơn người, chỉ
sợ con không b