
c, tằn tiện mới đủ trang trải cho cả Đường viên.
Từ khi Lý tướng biết Thanh La không phải hạng bất tài, tiền chi tiêu tháng tăng
vọt lên đến hai chục lượng. Thất phu nhân xem kỹ tấm ngân phiếu lấy được của
Lưu Giác, không có ký hiệu gì đặc biệt, liền giao cho vú Trương lén tìm người
đổi tiền, được hơn bốn trăm lượng, so ra thật là một trời một vực, công tử nhà
giầu giắt túi sơ sơ cũng mấy trăm lạng bạc, đủ cho bốn người của Đường viên ăn
trong vài năm. A La nhất quyết cho rằng, có tiền mới dám mạnh mồm, đi đến đâu,
đồng kẽm có ô vuông cũng là quan ngoại giao tốt nhất, vậy là quyết chí ra khỏi
phủ tìm cơ hội kiếm tiền.
Thất phu nhân buồn rầu
nhìn A La: “Tháng sau con mới tròn mười ba, ngày thường không ra khỏi nhà, sao
mẹ có thể yên tâm?”.
A La đáp: “Những ngày qua
con cũng được nghe nhiều về phong thổ nhân tình của Phong thành, cũng lén đọc
khá nhiều thư tịch, không đến nỗi chẳng biết gì về Ninh quốc, huống hồ, đầu óc
của A La đâu có giống đứa trẻ mười ba?”.
Thất phu nhân vẫn không
yên tâm, A La cũng hết cách, bèn kéo phu nhân đến rừng trúc. Khi nàng vận nội
công dùng tay chẻ toác một cây tre to trước ngay mặt bà. Lại tung một loạt
quyền cước, đòn ra đến đâu, lá trúc bay rào rào, trông rất khí thế, thất phu
nhân mới sửng sốt. A La cười kéo tay mẹ: “Lúc nhỏ có lần không ngủ được, con
chạy ra vườn chơi, gặp một đại thúc tinh thông quyền cước, ông ấy dạy con, dạy
xong thì đi, dặn không được nói với bất kỳ ai. Mẹ à, trong phủ này cũng chỉ có
mình mẹ biết. Lần trước, tiểu vương gia của phủ An Thanh vương đã bị con một
chưởng đánh ngất xỉu”.
Thất phu nhân giơ tay bịt
miệng A La, nhìn vẻ dương dương đắc ý của nàng, vừa bực vừa buồn cười vừa vui:
“A La, thế này được rồi, nếu quả thực không ổn, con rời tướng phủ xem ra cũng
có thể một mình bỏ trốn”.
A La ôm mẹ: “Đã đi thì
cùng đi, con quyết không để mẹ một mình ở đây”. Trong thế giới kỳ dị này thất
phu nhân là hồi ức ấm áp nhất của nàng. Con người không phải cỏ cây, bảy năm
chung sống, A La đã coi thất phu nhân, vú Trương và Tiểu Ngọc là người thân.
Tiểu Ngọc đã mười bốn,
thất phu nhân đưa cho một trăm lạng bạc, để sau này rời phủ có chút lưng vốn,
rồi tìm người tử tế xây dựng gia đình. Tiểu Ngọc không chịu, quỳ khóc nói:
“Tiểu Ngọc không người thân thích, năm xưa thất phu nhân cho ngân lượng để Tiểu
Ngọc mai táng cho mẹ, bây giờ phu nhân bảo con đi đâu?”.
Thất phu nhân nói: “Ở mãi
trong phủ sẽ lỡ dở chuyện cả đời”.
Tiểu Ngọc chỉ lắc đầu:
“Phu nhân, tiểu thư đã coi Tiểu Ngọc như người nhà, cứ cho con ở lại, tiểu thư
vẫn còn nhỏ”.
A La đỡ Tiểu Ngọc đứng
dậy: “Sau này Tiểu Ngọc là tỷ tỷ của ta, chúng ta là người một nhà, ta đi đến
đâu cũng không bỏ tỷ”. Từ hôm đó, thất phu nhân bắt đầu dạy Tiểu Ngọc thổi sáo,
đề phòng có ngày A La ra khỏi phủ, Tiểu Ngọc có thể đứng trong rừng trúc thổi sáo
đánh lừa tai mắt của mấy bà phu nhân.
Sau khi hứa với Lý tướng
sẽ chuyên tâm học thổi sáo, A La thường dậy sớm vào rừng trúc tập luyện. Rừng
trúc vắng vẻ, không khí thanh tĩnh trong lành, chim chóc ríu rít, không ai quấy
rầy.
Hôm đó, nàng vừa thổi một
lúc chợt nghe có tiếng tiêu từ bên ngoài vọng vào, hòa tấu với tiếng sáo của
nàng. A La giật thót, tiếng tiêu vẫn tiếp tục. Nàng chầm chậm thổi hết một
khúc, buông cây sáo, tiếng tiêu bên ngoài cũng nhỏ dần, rồi dứt hẳn .
Tiếng tiêu đó xuất hiện
khoảng một tháng sau khi A La đến rừng trúc tập sáo. Sau đó sáng sớm mỗi ngày
khi nàng đến đây luyện sáo, tiếng tiêu lại cất lên hòa tấu. Lúc đầu tiếng sáo
của A La chưa thành thục, dần dần càng hòa hợp với tiếng tiêu. Thất phu nhân an
ủi nàng: “Tam nhi, tiêu sáo đều cùng một họ, con chơi đàn đã vượt qua mẹ năm
xưa, sáo cũng học rất nhanh, đủ để đối phó với cha con rồi”.
Từ đó A La không bỏ nhiều
công sức luyện sáo nữa, chỉ cần có thể giao lưu là được. Nàng nghĩ, phải ra
ngoài xem xét mới nhanh chóng thông thuộc Phong thành, mới dễ tìm lối thoát.
Tường bao quanh tướng phủ
cao tám thước, xây bằng gạch xanh, không hề có kẽ hở. Tiểu Ngọc đứng canh bên
ngoài rừng trúc, hai bên thỏa thuận nếu có tình hình sẽ dùng tiếng sáo làm
hiệu. A La thong thả đi về phía bức tường bao sau rừng trúc. Thận trọng men
theo tường đi một vòng, không phát hiện thấy lối ra, rủa thầm giá lúc này gặp
công trình rởm như thời hiện đại có phải tốt không! Đang lúc thất vọng, đột
nhiên nhìn thấy bên cạnh tường có mấy đống đá chỏng trơ, đoán là chỗ đá thừa
khi xây tường. Đá chất đống đã lâu, bên trên rêu cỏ mọc đầy.
Nàng xắn tay thử bê một
phiến, đá vỡ dù bé, nhưng phiến to cũng hơn năm chục ký. A La hít một hơi cố
sức nhấc, phiến đá chỉ hơi nhúc nhích. Lòng mừng thầm, nhớ kỹ vị trí, đi ra
khỏi rừng trúc, mỉm cười với Tiểu Ngọc.
Ngày hôm sau, thất phu
nhân đích thân đứng canh bên ngoài rừng trúc, A La và Tiểu Ngọc đem theo hai
cái gậy đến chỗ đống đá hôm trước. Tiểu Ngọc nhìn đống đá không biết làm gì:
“Tiểu thư, chỗ đá này phải mấy người đàn ông khỏe mới chuyển đi được, chúng ta
có làm được không?”.
A La cười: “Chúng ta bẩy,
không cần dùng quá n