
Đỉnh xe ngựa là một mũi
nhọn, từ đỉnh kéo xuống là bốn cái trụ cột hình giọt nước, bên ngoài được bao
phủ một tầng sợi nhỏ mỏng, sa mạn rũ thẳng đến phía trên bánh xe. Có thể tưởng
tượng, nếu mà xe ngựa chạy nhanh, lụa mỏng phấp phới, nhàn vân cô phi, tạo nên
một cảnh tượng độc đáo. Xem từ bên ngoài sẽ làm cho người khác cảm thấy mông
lung.
Nhưng hiện tại, trong đầu
nàng chỉ có một lời — bộ đồ mới của hoàng đế. Sở thích của nữ tử cổ đại, quả
thật là độc đáo. Nàng liếc mắt khinh thường bộ dáng đang tự đắc của Nguyệt
Mộng, cũng không thèm để ý, lập tức đi bộ hướng tới Phong Ngâm các.
Nguyệt Mộng nhìn thân ảnh
Thủy Dạng Hề, nếu để Thủy Dạng Hề tùy ý, chỉ sợ đi trên đường lại thay đổi chủ
ý, đành phải xuống xe, cùng đi bộ với Thủy Dạng Hề.
Thủy Dạng Hề nhìn Nguyệt
Mộng đuổi theo mình, biết suy nghĩ trong lòng của nàng ta, cũng không nói lời
nào. Nàng sở dĩ lựa chọn đi bộ, trừ bỏ bất mãn với xe ngựa kia, chính là vì để cho Tống nương cùng chính bản thân nàng nhiều tranh thủ thêm một ít
thời gian, thời gian càng nhiều, nguy hiểm cũng sẽ ít đi một phần.
Đến Phong Ngâm các,
Nguyệt Mộng dẫn nàng tới một cái phòng, sau đó không xuất hiện nữa.
Thủy Dạng Hề nhìn căn
phòng vài lần, phòng rất lớn, bố trí cũng rất là tinh xảo. Nhất là giường, ở
trong phòng rất sáng. Giường rất lớn, mà lại không có cái khung, màn che giường
thật dài từ trên đỉnh chảy xuống, đem giường bao phủ trong một mảnh sường mù
thần bí. Xuyên thấu qua tầng tầng sa mỏng, có thể thấy được ô vuông cửa sổ lan
hoa, qua màn, chùm tia sáng xuyên thấu tới bên bình phong, thấy trên bàn có cái
lư hương, vừa nhìn, liền biết là thứ tốt nhất . Nóc nhà có chút cao, cửa sổ
trên mái nhà lại rất nhiều, nhưng ở trong phòng, trừ bỏ chỉ có một cái ô vuông
cửa sổ lan hoa, lại không thấy cửa sổ nào khác.
Thủy Dạng Hề cảm thấy có
chút kỳ quái, phòng như vậy, nên chiêu đãi quý nhân đặc biệt hoặc là để cho mật
thám linh tinh trong cung dùng. Vì sao, cố tình đem nàng an bài ở trong này.
Nghĩ vậy, cảnh giác trong
lòng tự nhiên lại dâng lên vài phần.
Bất quá qua một lúc, lại
có các nha đầu nối đuôi nhau mà vào, mỗi người trong tay không phải cầm quần
áo, trang sức, chính là một ít đồ dùng tắm rửa. Nàng có chút nghi ngờ đánh giá
mấy người tự nhập này, sắc mặt lạnh lùng, đang muốn hỏi, lại gặp một đám gã sai
vặt, nâng một cái thùng tắm thật to tiến vào, mặt sau còn đi theo mười mấy cái
nha đầu bà tử mang nước ấm.
Thủy Dạng Hề nhìn tình
hình trước mắt này, có chút không kịp phản ứng. Đợi cho một nha đầu bên người
nói với nàng: "Tiểu thư, nước đã chuẩn bị tốt, mời tắm rửa thay quần
áo." Lời nói có chút gấp gáp, giọng điệu như muốn làm cho xong công việc.
Thủy Dạng Hề thấy vậy mới
ngưng mắt nhìn nàng, ánh mắt sắc bén lại một lần nữa triển lộ, mang một chút
châm chọc, làm nha đầu kia da đầu run lên.
Nha đầu kia không khỏi co
rúm lại một chút, bất giác lui về phía sau từng bước. Ánh mắt thật lạnh, như
thế nào lúc nãy còn cảm thấy nàng ôn nhu. Lập tức, cúi đầu, không dám tiếp tục
nhìn Thủy Dạng Hề thêm lần nữa.
Thủy Dạng Hề lạnh giọng
nói: "Kêu Nguyệt Mộng tới gặp ta, nếu không đến, tự gánh lấy hậu
quả." Nói đến câu sau, âm điệu có chút trầm xuống, lại càng thể hiện ra
cường thế không thể không tuân theo.
Nha đầu kia đánh rơi quần
áo, liền lảo đảo chạy ra ngoài phòng, nhìn tốc độ của nha đầu, chỉ một
chữ để hình dung — trốn, như là ở dưới chân có phong hỏa luân trợ giúp.
Cửa phòng được Thủy Dạng
Hề mở to ra, những thứ ở trong phòng đều làm nàng bực mình. Nguyệt Mộng
rốt cuộc tính toán làm gì. Ép buộc như thế này, mục đích rốt cuộc là gì, làm
như muốn cho nàng tiếp khách như bình thường. Nghĩ như vậy, tay Thủy Dạng Hề không
khỏi gắt gao nắm chặt.
Quyết định lần này có lẽ
thật sự quá mức vội vàng. Bây giờ, chỉ có thể chờ, vô luận là Nguyệt Mộng bên
này, hay là Tống nương bên kia, cũng chỉ có một chữ “đợi”.
Nghĩ thông suốt như thế
làm nàng thật ra đem tâm tư thả xuống. Chỉ chậm rãi ngồi ở trên giường, muốn
tìm chén trà đến uống, lại tìm kiếm khắp trong phòng đều không thấy.
Nguyệt Mộng lúc này lại
nhẹ nhàng đi đến, nhìn trang phục của nàng, dễ nhận thấy nàng ta đã một phen
rửa mặt chải đầu. Nhìn thấy Thủy Dạng Hề đã đụng chạm tới tất các loại chén
trong phòng, liền cười nói: "Tam Hoàng phi có phải tìm trà. Xem ra ta ngay
cả việc này đều đã quên. Gian phòng này, bình thường không có ai dám ở bởi vì
chuẩn bị dành riêng cho quý nhân. Cho nên thông thường không khỏi sẽ có chút sơ
sẩy."
Nói xong, lại nói với nha
đầu ở sau người: "Nhanh đi đem ấm trà vân tước mà ta vừa ngâm cho Tam
Hoàng phi đến đây." Thanh âm uyển chuyển mềm mại, tác phong giống như tiểu
thư khuê các, hoàn toàn không có tý âm hiểm nào như ở hồng lâu.
Hai tay Thủy Dạng Hề tùy
ý buông xuống bên người, trên người vẫn mặc bộ nam trang nho nhã, ánh mắt trong
trẻo nhưng lạnh lùng như lúc ban đầu, một chút cũng không để ý tới băn khoăn
trên mặt Nguyệt Mộng, sau một lúc lâu, mới xoay người đưa lưng về nhau nàng ta
nói: "Nguyệt Mộng, mục đích của ngươi là