
i. Đây là lời
nàng nói ra chân thành
nhất để an ủi người khác.
"Ừ,
đúng nha." Hoàng hậu cười cười, lau lau nước mắt, "Chúng ta cùng
trước kia giống nhau, ngồi ở đây, hoài niệm tỷ tỷ, nhìn vật nhớ người."
Hoàng hậu nhìn chân trời, ánh mắt có chút mong lung.
"Nhìn
vật nhớ người?" Thủy Dạng Hề nhướng mày, có chút không dám tin tưởng vào
lỗ tai mình, từng chữ từng chữ thì thầm. Chẳng lẽ, hoàng hậu là một người đồng
tính luyến ái, thích tỷ tỷ của mình? (TT: tỷ suy nghĩ đi đâu thế -_-) Nàng
lặng lẽ đánh giá hoàng hậu một phen, nói không chừng cũng có thể có nha.
"Đúng
nha!" Hoàng hậu nghiêng mắt xem thường nàng,
khì khì một tiếng bật cười, "Hề Nhi, ngươi sao lại mang vẻ mặt kia, ta nói
chính là giống như trước đây chúng ta vẫn làm vậy, mỗi tháng hai mươi lăm, ta
cùng Hề nhi đều ở đây nhớ lại mẫu thân của ngươi, đây là chuyện chúng ta trước
kia thường làm"
"Chẳng
lẽ, ngươi thật sự cái gì cũng không nhớ được sao?" Hoàng hậu đột nhiên nắm
chặc tay nàng, hai tay khẽ phát run, trong mắt ân cần lo lắng vô tình tiết lộ
đều nghi ngờ.
Thủy
Dạng Hề bị nàng nhìn chằm chằm thật mất tự nhiên, bối rối hình như nàng vừa làm
cái gì sai lầm bị hoàng hậu phát hiện, trong lòng hoản hốt một trận bị phát
hiện rồi bị phát hiện rồi, nói: "Nha. . . . . . Mẫu. . . . . . Mẫu hậu,
là như vậy. Bởi vì rơi xuống nước, bị đập trúng đầu, cho nên, Hề Nhi đối với
chuyện lúc trước rất là mơ hồ. Không có kịp thời báo cho mẫu hậu, là sợ mẫu hậu
lo lắng, xin mẫu hậu thứ tội."
"Thật
không nhớ rõ chuyện trước kia ? Vậy thì có cái gì là tốt. Bình nhi. . . . .
." Hoàng hậu hướng vào trong điện kêu một tiếng, lập tức, một nha đầu liền
xuất hiện ở bên cạnh: "Nương nương có gì phân phó?"
"Lập
tức truyền thái y đến điện Phượng Nghi."
"Dạ,
nô tỳ cái này đi ngay."
"Chậm
đã, truyền trương thái y, người có y thuật tốt nhất ."
"Dạ"
Bình nhi đáp ứng, liền nhanh chóng biến mất trong tầm mắt.
Chỉ
chốc lát sau, liền có thái y đi theo bên cạnh.
Thiên
Mị vương triều cũng không giống các triều đại lịch sử Trung Quốc bảo thủ phong
kiến, ít nhất nàng thấy thái y không dùng đến chỉ hoặc cách màn để xem mạch.
Điều này làm cho Thủy Dạng Hề không thấy ác cảm.
Nàng
vẫn cúi đầu nhìn xuống đất, nghĩ tới chuyện dấu diếm nói mình mất ký ức. Trải
qua một cuộc đại tai nạn, mất ký ức, cũng không phải là không có khả năng. Tốt,
cứ làm như thế.
Nghĩ
thông suốt, liền thanh thản lại, tự tại mà ngôi. Cười cười ngẩng đầu, lại vô
tình nhìn thấy một đôi mắt sáng, tinh khiết không
tỳ vết, trong trẻo lạnh lùng cao ngạo. Ánh mắt thật xinh đẹp, thật sạnh sẽ, thể
hiện được hắn tất cả tao nhã. Trong cung lại có nhân vật như thế, thật sự là
khó có thể tưởng tượng.
Thủy
Dạng Hề đột nhiên nhìn thẳng cặp mắt kia, trong lòng bất chợt than
thở, tựa hồ vừa rồi không nhớ bản thân đang ở chỗ nào. Cho đến khi đối diện với
đôi mắt có chút trách cứ đó, nàng mới bừng tỉnh đại ngộ. Chỉ nghe chủ nhân đôi
mắt nói: "Nương nương, xin yên tâm, hoàng tử phi nương nương cũng không có
gì đáng lo ngại. Chẳng qua là, bởi vì gió rét, thân thể có chút suy yếu mà
thôi. Ta kê mấy thang thuốc cho nàng về điều trị thì sẽ tốt lên thôi"
Thủy Dạng Hề mở to mắt, hắn là thái y, hắn hẳn là thái
y. Một thân áo trắng, quả nhiên là phiêu dật xuất trần, phảng phất có mùi vị
tiên phong đạo cốt, nhân vật thần tiên dường như vậy, mà lại là thái y, thật là khiến người ta khó mà tin. Hắn không
có mặc hục, có lẽ là biết quan phục không thích hợp với mình, vì vậy không có
mặc. Nhưng, thế nhưng hắn lại làm quan, hơn nữa còn là thái y, thật làm người
ta không thể tưởng tượng nổi. Thủy
Dạng Hề tim đập mạnh và loạn nhịp , nghe hoàng hậu nói: "Nhưng nàng vừa
rơi xuống nước sau đó không nhớ được chuyện trước kia, vậy là xảy ra chuyện
gì."
Chỉ
thấy hắn vừa thu cái hòm thuốc, vừa nói: "Mỗi người sau khi bị thương
nặng, không nhớ được chuyện trước kia cũng rất bình thường . Có thể là bệnh
nhân muốn mình quên đi, cho
nên ở trong tiềm thức đã quên mất tất cả. Thật ra thì, quên mất, cũng không có
nghĩa là một việc chuyện xấu. Chuyện cũ trước kia, xem như mây khói, đã không
nhớ, cứ để vậy, cần gì hối tiếc. Sống ở trên đời cùng hướng về tương lai, hãy
nắm chặc những gì trước mắt mới là tốt nhất . Vi Trần cáo lui."
Thủy
Dạng Hề nhìn bóng lưng của hắn, không hèn mọn không sâu xa, mang theo tính cách
tự tại, quả thật là một nhân vật có tính cách.
"Mẫu
hậu, Hề nhi đã nói, không có gì đáng ngại , nhưng mẫu hậu không tin. Cái này
thì nên yên tâm rồi." Nàng lôi kéo tay hoàng hậu, giống như lấy lòng nói.
"Ngươi
quỷ linh tinh. Dĩ nhiên phải xem qua thái y sau này mới có
thể an tâm." Hoàng hậu nhéo nhéo cái mũi của nàng, bộ dạng thật sủng ái.
"Ha
hả. . . . . ." Thủy Dạng Hề cười, "Mẫu hậu thương yêu Hề Nhi, Hề Nhi
tự nhiên biết. Bất quá, Hề Nhi phải đi rồi, ngày khác lại đến thăm mẫu hậu. Hôm
nay, sắc trời cũng không sớm, Hề Nhi sợ trở về chậm, gây ra chuyện làm Tam
hoàng tử không vui, sẽ không tốt."
"Nếu
như thế, mẫu hậu cũng không giữ ngươi nữa. Bất quá, cũng đừng qu