
“Như vậy, mợ nên cám ơn Hà nhi rồi!” Trầm Lệ An vẻ mặt biết ơn, nói.
Tần Dĩ Mạt lắc đầu, vừa cười vừa nói: “Sao lại nói thế, mợ là cửu mẫu của Hà nhi, Dương nhi mà!”
Đối với Tần Dĩ Mạt mà nói, sinh hoạt tại Tả phủ có chút nhàn nhã tự tại,
đương nhiên có lẽ cũng liên quan tới việc rời xa mẫu nữ Bạch Liên Hoa
kia.
Mà Tả Lâm Trật đối với tỷ đệ hai nàng vô cùng tốt, trải qua một thời gian ở chung, không chỉ Tần Dĩ Mạt mà cả Dương nhi cũng đều thật lòng thật ý
thích gần gũi với lão đầu nhìn như nghiêm túc cứng nhắc này.
Ánh nắng ấm áp lưu loát nghiêng nghiêng hạ xuống, chiếu vào trong phòng một mảnh sáng rực, Tần Dĩ Mạt rửa sạch mặt, liền từ tay Thanh Bình lấy kiện váy vân yên thủy la mà thay. Nhìn tiểu thư nhà mình đang ngồi trước bàn trang điểm, Thanh Bình nói : “Tiểu thư, người đang lo lắng cho thiếu
gia phải không?”
Tần Dĩ Mạt khẽ cau mày, nghi hoặc nói : “Rõ ràng như thế sao?”
Thanh Bình thầm nghĩ : Nhìn dưới mắt cô một mảnh xanh đen như vậy liền biết rồi.
“Aiiii…” – Tần Dĩ Mạt thở dài một hơi, u u xuất thần nói : “Dương nhi còn nhỏ
như thế, không biết có thích ứng được cuộc sống ở thư viện hay không, có bị bạn bè bắt nạt hay không.”
Thanh Bình liền cười, nói : “Như nô tỳ đã nói đó, cô không cần lo lắng như
vậy, thư viện này là nhà chúng ta mở, mặc kệ là ai cũng không dám bắt
nạt thiếu gia”
Tần Dĩ Mạt đến Chiết Châu này chủ yếu cũng chỉ có một mục đích, đó là đưa Dương nhi đến thư viện học tập.
Tục ngữ nói rất đúc : Cái gì cũng đều là hạ phẩm, chỉ có đọc sách cao. Vì
hắn trưởng thành sau này, Tầm Dĩ Mạt không thể không cố buông lòng, với
lại đối với chuyện Dương nhi đọc sách, lo lắng nhất không phải là nàng
cũng không phải cặn bã cha, ngược lại chính là ngoại tổ của bọn họ Tả
Lâm Trật.
Nghĩ tới vẻ mặt của lão đầu kia hưng phấn, cuồng nhiệt nhìn Dương nhi có thể lưu loát đọc thuộc lòng bản Luận ngữ, Tần Dĩ Mạt không thể không nghi
ngờ suy luận : Sợ là hắn đem hi vọng đối với nhi tử “bất thành tài” của
mình chuyển lên người ngoại tôn rồi.
Thanh Bình lấy chiếc trâm san hô biên bức gắn vào tóc Tần Dĩ Mạt, trái phải
nhìn một chút, cười nói : “Dù sao thư viện này cũng bảy ngày một ngày
nghỉ, tiểu thư cô cứ đợi thêm hai ngày nữa liền có thể nhìn thấy thiếu
gia anh tuấn tiêu soái nhà chúng ta rồi!”
Tần Dĩ Mạt nghe xong lời trêu chọc của nàng, liền trừng mắt nói : “Cần ngươi nói nhiều.”
“Tiểu thư…” – Lúc này, Thanh Thảo lắc lắc bím tóc bước vào, nàng líu ríu nói : “ Tiểu Mai tỷ tỷ trong phòng cữu phu nhân đến truyền lời, nói cữu phu
nhân hỏi cô đã ăn sáng chưa? Nếu chưa liền đến phòng bà ăn sáng.”
Tần Dĩ Mạt suy nghĩ một chút, gật đầu nói : “Ngươi đi nói với nàng, ta lập tức đến”.
“Phủ chúng ta mới có một vị trù nương xuất thân từ Vân Châu đến, làm dưa
chua bột cá cực kì thành thạo, Hà nhi con mau đến nếm thử xem” – Trầm Lệ An vẻ mặt tươi cười gắp một miếng cá, để lên cái chén trước mặt Tần Dĩ
Mạt.
Tần Dĩ Mạt cúi đầu, hé miệng nếm một cái, không khỏi hơi nheo mắt, cười nói : “Cữu mẫu nói quả nhiên không sai, dưa này ăn rất ngon” – Nàng nhìn
bụng Trầm Lệ An đã sắp đến ngày lâm bồn, không khỏi trêu chọc nói : “Đều nói chua nam cay nữ, xem ra trong bụng mợ khẳng định là một tiểu đệ đệ
rồi.”
Đối với Trầm Lệ An mà nói, cho dù nghe câu này một nghìn lần, một vạn lần,
cũng không cảm thấy chán chút nào, chỉ thấy nàng vẻ mặt nhu hòa vuốt ve
bụng mình, toàn thân tản ra một ánh sáng hạnh phúc.
Tần Dĩ Mạt thấy nàng như vậy, không khỏi nhớ đến Tả Hương Lan, nhớ rõ thời
gian ấy của nàng trên mặt cũng tản ra tia sáng này đi! Nhưng bất đồng
là, nam nhân mà Trầm Lệ An gặp được là một người cho dù thê tử mười mấy
năm qua chưa sinh ra một hài tử nào, cũng không chịu nạp thiếp, còn
người mà nàng gặp phải lại là một nam nhân vẫn nhớ mãi tình cũ không
quên.
Cho nên hai người các nàng kết cục bất đồng, thật sự không thể không cảm thán một câu tạo hóa trêu người a!
Ăn sáng xong, Tần Dĩ Mạt cũng không gấp gáp trở về, nàng bồi bên người
Trầm Lệ An, ha ingười trò chuyện vừa nói vừa cười. Đang lúc vui vẻ, có
nha hoàn cước bộ vội vàng đi đến, Tần Dĩ Mạt nhìn nàng ta đi đến bên tai Trầm Lệ An nói gì đó, sắc mặt Trầm Lệ An bỗng nhiên biến đổi.
Tần Dĩ Mạt nhìn Trầm Lệ An nắm chặt hai tay, mặt đầy hận ý, cả người run
run, không khỏi lo lắng hỏi : “Cữu mẫu, mợ không có chuyện gì chứ?”
“Ô….Ô ô….” – Một giọt nước mắt bỗng nhiên rơi xuống từ khóe mắt của Trầm Lệ
An, nàng lấy khăn tay gắt gao che miệng, thất thanh bật khóc.
“Cữu mẫu, cữa mẫu…” – Tần Dĩ Mạt gấp gáp, nàng đứng lên nhanh chóng phân phó : “Nhanh, Thanh Bình ngươi trước đi thỉnh đại phu, Tiểu Mai ngươi lập
tức đi tìm cậy trở về”
Bất quá chỉ trong chốc lát, Tả Hướng Thiên từ luyện võ trường trước viện vội vàng chạy về.
“An An, An An, nàng làm sao vậy? Làm sao vậy? Có phải muốn sinh rồi hay không? – Hắn run rẩy hỏi.
Lúc này, tâm tình Trần Lệ An hơi bình tĩnh xuống, liền thấy nàng khóe mắt
đỏ hoe phất tay, nhìn chúng nô tài hầu hạ trong phòng nói : “Các ngươi
đều lui xuống đi”.
Tần Dĩ Mat biết nàng có lời cần nói, mình ở đây cũng